Thứ Năm, 12 tháng 11, 2009

Những gì mãi mãi tôi yêu

Xin đăng lên đây bài thơ của Trung Việt - Bạn của chúng ta. Tôi không biết bạn viết bài thơ này trong hoàn cảnh nào. Thời gian cũng khá lâu về trước, khi chúng ta đã qua thời trai trẻ nhưng cũng chưa hẳn đã trưởng thành?


Tôi yêu đường phố của tôi
Ngôi nhà tuổi thơ quen thuộc
Hôm nay một ngôi nhà nữa
Bỗng thành kỉ niệm thân yêu
&
Tôi yêu đường phố buổi chiều
Hàng cây ngập tràn ánh nắng
Bồn chồn hương say Mùa thu
Lòng người mênh mang sâu lắng
&
Tôi yêu làn sương mù trắng
Nhẹ buông đường phố của tôi
Những buổi bình minh im lặng
Ao mơ hình bóng xa vời
&
Tôi yêu bến xe bé nhỏ
Thoảng qua một phút đợi chờ
Nỗi buồn hôm Em không đến
Niềm vui xe đến muộn giờ
&
Tôi yêu một chuyến xe đi
Gần Em khoảng không im lặng
Lặng nghe tiếng Em đầm ấm
Mắt buồn sao chẳng nhìn nhau
&
Tôi yêu những buổi chiêu về
Niềm vui một ngày lại gặp
Nỗi buồn thấy Em lần cuối
Im lìm đôi ngả chia tay.
&
Cứ thế thời gian qua mau
Cuộc đời sẽ đi về đâu?
Tôi và cả Em không biết
Niềm vui nỗi buồn bé nhỏ
Cữ diễn ra - một giấc mơ
Cuộc đời rồi sẽ ra sao?
Mọi cái đã là định mệnh
Còn tôi chỉ biết yêu Em
Dịu dàng âm thầm say đắm
&
Cuộc đời - một giấc mơ ư?
Thoảng qua niềm vui ,đau khổ
Và tình yêu tôi cũng thế
Chỉ là một giấc mơ sao ?
&
Có thể nào khác không Em
Nỗi buồn dịu dàng mãi mãi
Ngày mai sẽ thành nỗi đau
Hay vì vẻ đẹp Cuộc đời
Hãy để tình say đắm ấy
Chỉ là một giấc mơ thôi ?
&
Tôi yêu đường phố của tôi
Như yêu Cuộc đời thắm thiết
Ngày mai dù Em xa khuất
Chỉ còn ngọn nắng những chiều
Để lại trên đường phố ấy
Những gì mãi mãi tôi yêu.


Hà nội - Thu 1981
KST

Chủ Nhật, 8 tháng 11, 2009

Phụ họa


Rừng nhiệt đới chằng chịt, họa biết bay mới qua nổi.

Trong hình là 1 gã khách lặn không quen biết (tui chờ cho gã nhảy vô ông kính để thêm phần sinh động).
Còn 2 đốm trắng không hiểu là cái gì.