Sáng Thứ bẩy (02/11),Bùi Vinh rủ tôi tới thăm hai bạn : Tám Tự và Chí Nhân.
Đến nhà Tắm Tự trước,
Tới cổng ,vừa nhá máy là nghe tiếng Tự kêu từ trong nhà vọng ra : tới ngay,tới ngay..,rồi lách cách tiếng mở khóa.,Vinh nháy mắt nhìn tôi : nói nhanh nhảu như thê chắc là sức khỏe ổn rồi
Mai Tự đã chạy xong một đợt xạ trị '11 tia',ánh mắt có thần sắc nhưng hố mắt thì...trũng sâu., hai bên thái dương da dính sát vào hộp sọ.
Tự kể cũng vừa 'xạ' xong cách đây mấy ngày,từ lúc phát hiện bệnh tới giờ chỉ tuyền theo thuốc nam,bấm huyệt và châm cứu,sức cứ đuối dần (vì chỗ 'K' ở thực quản vẫn đau nên không nuốt được,sống nhờ liên tục truyền đạm). Đến mức thầy châm cứu,bấm huyệt (cũng là một người quen thân) đành khuyên bạn mình nên vào Viện nằm điều trị.không thì nguy mất. 19 ngày nằm bẹp ở Bệnh viện Nguyễn Trãi,.lưỡi hái tử thần đôi lần đã lượn lờ bên cạnh,Tự mới quyết định chấp nhận phương án 'xạ trị'. (là một trong hai phương án Bệnh viện đề nghị ngay từ lúc đầu : phẫu thuật hoặc xạ trị).
Cậu 'Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ' trong thực tế của bạn mình là như thế này chăng? Tám 'tàng' 'lỳ' quá xá,hêt chỗ nói.
... Giờ thì Tám Tự nuốt được ,đã ăn hết suất cháo định mức và đôi lúc còn đòi ăn thêm.Đã trở lại cái cảm giác biết thèm món này món nọ và 'tinh tướng' nhận xét đánh giá 'ngon-dở' đồ ăn.Mừng cho bạn đã 'chặn đứng' được qua trình 'suy kiệt',chốt lại được ở trọng lượng...37 kg. Từ nay hy vọng đồ thị cân nặng sẽ đổi chiều từ từ đi lên, bạn bè đến thăm và cầu nguyện cho Tự như thế...
Đang chuyện ,chợt Mai Tự băn khoăn : sắp tới có đứa cháu gái cưới,đắn đo quá không biết cố đi được không...Bùi Vinh và tôi gàn: sức khỏe mình như thế này...gửi quà mừng cho cháu nó cũng được mà.Tự : Ừ,nhưng ý tui là ngại cái bộ dạng mình ốm quá tới đó...Vinh với tôi bật cười ,cha này hay thiệt,cứ tưởng là...té ra vẫn coi trọng quan tâm tới phong độ lắm nghe.
Luôn giữ phong cách đàng hoàng dù bản thân đang trong hoàn cảnh khó khăn,nguy nan cỡ nào đi nữa , là một bản lĩnh hiếm thấy,không mấy ai có được.
Khi đó mới để ý và nhận ra; mái tóc anh Tám duộm đen mượt,chải gọn ghẽ...
Còn một chi tiết không thể không kể,mà Bùi Vinh cũng rất ấn tượng.Chuông máy di động đổ,Tự ngó số gọi tới rồi xin lỗi vào phòng bếp phía trong . Tôi nghĩ thầm : đang chữa bệnh mà còn điều hành gì nữa đây,coi bộ bí mật dữ a...một lát Mai Tự trở ra,thong thả ,nhè nhẹ kể : Khánh Tường đấy,ngày nào cũng thế ,chữa cho tui từ xa qua điện thoại, phải áp vào chỗ này,này...Tự phanh áo chỉ vị trí cho hai ông bạn xem.
Phương pháp truyền công từ xa qua di động để chữa bệnh,có hiệu quả đến đâu thì có lẽ chí..người được chữa mới biết được.Có nói ra hay không cũng tùy,bởi đôi khi 'món' này có 'thiên cơ' nên 'bất khả lộ',mà có kể ra mấy ai 'ngộ' được-ấy là chưa nói còn bình luận' nhăng nhăng nhít nhít' nữa.
Nhưng có một điều là chắc chắn ,là hiện thực : bạn bè lo cho nhau,làm cho nhau,hỗ trợ giúp nhau bằng mọi khả năng có thể trong lúc nguy nan là không còn gì có thể để nghi ngờ .