Chủ Nhật, 6 tháng 1, 2008

CÁI NGHIỆP

Cái nghiệp”

Nhân đầu năm gặp nhau, nói về bạn cũ, tôi bỗng nhớ lại một chuyện nhỏ (cũng là quanh mấy chàng “lính Trỗi” ta thôi):

Lần ấy, Tư lệnh Hải quân triệu tập lãnh đạo các đơn vị về dự một hội nghị quan trọng. Ba chúng tôi (nguyên là “lính Trỗi” K3) đều có mặt: Vũ Định - Tư lệnh vùng A. Mỹ Toàn - Cục trưởng Hậu cần Hải quân. Tôi - phụ trách một căn cứ yểm trợ cho tuyến đảo. Không khí buổi họp hơi căng nên vẻ mặt ai cũng đăm chiêu. (Toàn chuyện biển – đảo mênh mông…). Khi giải lao, ba chúng tôi mới tranh thủ trò truyện với nhau một lúc. Như để làm loãng bớt cái không khí căng thẳng chung, Vũ Định bỗng vui vẻ hỏi tôi:

- Thế nào, dạo này ông còn làm… thơ không? (Hắn vẫn còn nhớ là trước đây tôi vẫn “dở hơi” thế).

Tôi lắc đầu cười trừ, vì nghĩ rằng Vũ Định mấy khi quan tâm đến thơ ca mà hỏi. Còn Mỹ Toàn thì “nhại” rằng:

- Làm bí thư hoài chắc… bí thơ(?!).

Tưởng Vũ Định chỉ hỏi cho vui, nào ngờ hắn bỗng loay hoay lục túi lấy ra một tờ giấy cũ mèm, đưa tôi xem :

- Hôm dọn đồ, bất ngờ “gặp” lại “hắn”. “Nhà thơ” xem… đừng cười.

Đó là một bài thơ ngắn Vũ Định viết từ… 1968. (Khi “tụi ta” còn ở Quế Lâm). Tôi không còn nhớ rõ, nhưng xem qua thì ý thơ cũng “đắm say” lắm, “anh anh – em em” đủ cả… Mặc dù thấy nó có hơi “lủng củng” nhưng tôi vẫn cứ gật gù khen… hay, rồi tranh thủ “khai thác”:

- “Em” nào thế ? Từ 1968 cơ mà?

- Đoán thử coi? Quen biết cả mà…

- Đơn phương hay song phương đây? “Đơn phương” thì viết nhăng cuội gì chẳng được.

- Trên đơn phương một tí, mà dưới song phương…

Mỹ Toàn “gà tồ” lắc đầu lẩm bẩm :

- “Biết ma ăn cỗ chỗ nào” mà đoán?

Vũ Định khoác vai chúng tôi, nháy mắt thì thầm một lúc… Cả ba cùng cười phá lên. Không ngờ hắn cũng có lúc… thơ thẩn vậy. Ba chàng đại tá đang vui vẻ trêu đùa nhau (thậm chí còn “dọa” là đã “đụng hàng” gây “mất đoàn kết nội bộ”…), thì bỗng vị đô đốc Tư lệnh Hải quân lừng lững bước lại. Tóc ông trắng như cước, mắt sắc như dao, da hồng màu lửa… Một con người “điển hình trong một hoàn cảnh điển hình” của biển cả! (Tôi nói vậy, nếu bạn nào đã từng đến Hải quân, hẳn sẽ biết ngay vị “lão tướng” ấy là ai!).

Tư lệnh vỗ vai chúng tôi :

- Lát nữa họp tiếp, các cậu chú ý làm rõ thêm vấn đề này… này… Nếu khả năng khác xảy ra thì sao? “Cái nghiệp” của chúng ta là luôn phải lượng định trước được mọi tình huống xấu nhất, để không bị bất ngờ…

Hải quân những ngày tháng ấy thật là gian nan!... Không khí lập tức lại nghiêm tăm tắp. Không ai “lên gân” cả, mà bỗng đều trở lại ngay đúng vị trí của mình: Vũ Định đứng thẳng oai phong, đúng tư thế người từng chỉ huy lữ đoàn tàu tên lửa tấn công chủ lực. Mỹ Toàn gật gù tự tin, lộ vẻ tính toán của ông “trùm” hậu cần quen “cân đong đo đếm”. Chí Thọ nghiêm mặt điềm tĩnh, kiệm lời…

Mười mấy năm đã trôi qua. Giờ đây Vũ Định, Mỹ Toàn đều đã… đi xa. (Mà các bạn ra đi đúng độ đang sung sức nhất. Thật đáng tiếc!). Nhưng công việc là công việc. Nặng nhọc thì cũng phải gắng “bơi” tiếp chặng đường… Những phút giây tươi vui nhẹ nhõm, thoảng chút hương xưa, chẳng mấy khi về lại với ai. Đúng là cái “nghiệp” vậy.

Riêng tôi, đôi khi nhớ lại chuyện này, không khỏi mỉm cười tự nhủ: Cho dù có bị “mua chuộc” cỡ nào cũng vẫn vững lòng, không bao giờ dám hé răng “khai báo” với ai về một… “em” nào đó, mà có thời vì nàng, chàng Tư lệnh trẻ Vũ Định đã phải lén lút làm… thơ (cho dù chỉ đơn phương!). Ai nấy đâu đó cả rồi. Cũng phiền lắm. Thơ… mà, coi vậy thôi chứ lơ mơ là phiền toái lắm ./.

                Tháng 1/2008

                TRẦN CHÍ THỌ

2 nhận xét:

  1. Hôm nay vừa đi ăn tân gia nhà Hoàng Giang về đang còn say thì nhận được điện thoại của Trường Chiến đến nhà để tìm lại mã truy cập blog của TC .Lên nhà mở mail thì thấy bài của Chí Thọ rất vui póst lên ngay không chú ý có bài sửa KQ và CT thông cảm nhé .Cương sẽ sửa sau .Còn bài Chí Thọ gửi Cương nghĩ cũng không cần giữ bí mật lắm đâu vì có lẽ anh em cũng đoán được chủ yếu là cho bạn gái biết ngày xưa mình được các bạn quí mến thế nào chứ ở tuổi xấp xỉ 60 còn có gì phải e thẹn .NC

    Trả lờiXóa
  2. Đọc bài của CT thấy nhớ Vũ Định và Mỹ Toàn. Trước khi ra đi Vũ Định có đến chơi ở Viện KTQS 2 chúng mình, hắn có hẹn ra ngoài vùng 1 sẽ đưa đi chơi và giới thiệu các mối làm quen. Thế mà chỉ hơn tháng sau, sắp nhận chức Phó tư lệnh TMT thì ra đi, tiếc thật. Còn Mỹ Toàn mình nhớ hồi ở trường ĐHKTQS đóng ở Thậm Thình, mình cùng Toàn và Đạo hay trốn tự tu đi bắn chim buổi tối. Toàn có đôi bàn tay rất khéo, chuyên lấy lon sữa đặc cắt gò làm bếp dầu mini để nấu nước sôi pha chè và nướng thịt chim.Thế mà bây giờ hai bạn đã xanh cỏ rồi, ai mà ngờ được.... Chí Thọ xem lại chi tiết 3 đại tá xem, lúc gặp mình ở SG Định vẫn trung tá giống mình mà, chỉ hơn tháng sau Định đã ra đi rồi chắc chưa thể đại tá được.Có thể đại tá 3 sao chăng?

    Trả lờiXóa

Mời bạn cho nhận xét đối với bài đăng này.
Nhận xét của bạn là sự đóng góp hữu ích cho thành công của trang tin BanTroiKhoa3.