Thứ Năm, 23 tháng 8, 2012

Những mùa thu sang





          THU  SANG

                          ... Tháng tám , mùa thu xanh thẳm ...
                                                  TỐ  HỮU


Chợt  tỉnh  trong  tiếng  Mi  hót  vang
Bừng  mắt ,  ngoài  song  nắng  mơ  vàng
Một  khoảnh  trời  xanh  biêng  biếc  thắm
Dạ  thốt  thành  lời : Ôi , thu  sang !

Thu mênh mang , mùa thu thênh thang ...
Vẫn  bốn  mùa  mang  hồn  đất  Bắc
Nối  vòng  chu  chuyển  tự  ngàn  xưa
Mà   trong  sâu  thẳm   lòng  thầm  nhắc :
Hương  hoa  nào  buông  thoáng  may  đùa .

Có  ai   tìm  về  những  thu  xưa
Xin  chậm  bước  cho  tôi  cùng  theo  với !
Nơi  lá  biếc , nắng  vàng ... lòng  bối  rối
Cảm  nhận  nhiều  nên  cháy  mãi khôn  nguôi .

Hà  nội  ơi , ơi  mùa  thu  Hà  nội !
Nắng  rắc  thu  trên  hè  phố  rạng  ngời
Và   xao  xuyến  gương  hồ  Tây  vời  vợi
Chiếc  lá  khẽ  rơi  mà  dậy  sóng  một  đời .

Cho  tôi   được  về  thu  ấy  đời  tôi
Khi   quân  phục  chưa  có  sao  trên  mũ
Mơ  chiến  trận  chập  chờn  trong  giấc  ngủ
Vọng tiếng  ai  rền : Hãy  nhớ  lấy  lời  tôi ...
Và  những bước  chân  son  đi  mòn  cả  núi  đồi .

Cho  tôi   về  miền  chiều  thu  trung  du
Tan  tác  hoàng  hôn  dải  đồi  hoa   tím
Lắng trong  chiều  giọng  hát  ai  ngọt  lịm
Ngẩn  ngơ  lòng  là  ánh  mắt  vời  xa ...
Như  thực , như  mơ ...
Ai  nhớ  mong  ai  khắc khoải  đợi  chờ .

Cho  tôi  về  những  thu  xưa  chiến  dịch
Đêm mùa  khô  rừng Miên ,  ánh  lửa  bập bùng
Hòa  cùng  nhau  bài  tình  ca  Đất  Việt
Trận  chiến  hôm  sau  đồng  đội  hóa  anh  hùng
Ngọn  lê  cắm  trên  bước  thù  tan  tác
Đáng   tự  hào  mà  nước  mắt  tràn  dâng ...

Cho  tôi  về  những  mùa  thu  bâng  khuâng
Áo  lính  trận  bạc  nhạt  nhòa    gió  bụi
Ngọn  bút  trên  tay  dãi  dầu , lầm  lũi ...
Nhớ  ngọn  lê  xưa  lấp  lóa  ánh  trăng  rừng
Hạnh  phúc  đây ... sao mắt   chẳng  rưng  rưng
Chỉ  sót  lại “ Giọt  mưa  thu ” *  thuở  trước .

Nhớ  xưa , mùa  này , chim  bắc  cầu  Ô   thước
Nối  bờ  Ngân  hà  cho  ả  Chức  gặp  chàng Ngâu
Sao  bây  giờ  bầy  Quạ  chẳng  họp  nhau
Mà  Ô  thước   vắng  mất  đâu  một  nhịp
Hay  gẫy  cánh  chim  trời  lỗi  quên  hẹn  ước ?
Hay  một  nhịp  cánh  chim  lạc  lối  xa  bầy ?
Để  vợ  chồng  Ngâu  đành  gạt  lệ  chia  tay ,
Bâng  khuâng  cả   bao  mùa  thu  Nhân  thế ...

Hà  nội  ơi , vào  thu , nghe  lòng  thức  dậy
Mảnh  hồn  tha  hương  đau  đáu  tìm  về
In  dấu  thu  xưa  thành  lời  bỏng  cháy
Giọt  ngâu  buồn  cũng  nảy  mầm  mơ
Và  lần  theo  mơ , tôi  về  với  ước  thề .

Tôi  ngất  ngây  nguyên  vẹn  tuổi  sang  thu 
Trong  xanh  biếc  trời  thu , hồn  bạn  bè  tôi  đấy !
Hồn thu không phai trong tôi , xin Người nhận lấy
Vầng  hào  quang  nào  lấp  lánh  cuối  chiều  thu .

                                                Hà nội , mùa Thu 2012
                                                   HOÀNG  GIANG

“*” Nhạc phẩm Giọt mưa Thu của ĐẶNG THẾ PHONG . 



Thứ Ba, 21 tháng 8, 2012

ĐÁM CƯỚI ĐẦU TIÊN

                       
Đám cưới nhà binh, xe bò…chết máy

Buổi sáng sớm là dành cho thể dục. Đời bộ đội thì sáng sớm nào chả như sáng sớm nào. Tập xong, hình như chưa đã, tôi cùng anh bạn trong lớp lại tập chạy ra… Thị xã Vĩnh Yên. Cự li từ Trường Đại học Quân sự (ĐHQS) ra thị xã chừng hai cây số. Khoảng cách thế là vừa phải cho một buổi tập chạy “tranh thủ ngoài lề”.
Chạy, chỉ là cái cớ. Còn mục đích chủ yếu ra đó là để…chén. Sáng sớm mà đem mấy quả chuối ra “mồi chài” cái bao tử là dễ đánh lừa được nó lắm. Chuối mềm, vị ngọt dịu, hương thơm nhè nhẹ, vỏ chuối màu trứng cuốc. Dạ dày đang rỗng tuếch, rỗng toác là “nó” lao vào nghiền ngấu, cắn xé ngay.
Và còn một lý do mang tính nhân văn nữa, là ra đó – ra phố, ra phường, mình được nhìn xe cộ đan qua, đan lại. Được ngắm nghía mọi tầng lớp xã hội trước một ngày mới.
Các em, từ mẫu giáo đến bậc tiểu học, trung học, mặc áo mới, mang cặp, mang sách vở tung tăng nhảy chân sáo đến trường. Không khí đời thường đó, có lẽ cũng lâu lắm rồi bọn mình đâu có được chiêm ngưỡng theo đúng nghĩa của nó. Bộ đội mà, thiệt thòi hả? Cũng không phải! Đó cũng là phép đánh đổi thôi. Để có được khung cảnh yên bình, sức sống ngập òa ra tất cả mọi ngóc ngách của phố phường, trong những buổi sáng sớm như thế này, thì đổi gì, bọn mình cũng sẵn sàng đổi được hết, có phải không các bạn lính của tôi. Mình thiệt thòi bao nhiêu thì thiên hạ được thanh bình bấy nhiêu. Có thổi phồng, có bốc quá không nhỉ?
- Hôm nay, mỗi đứa ăn hai quả thôi nhé. Anh bạn đồng hành dặn dò.
- Sao thế? Sao không ăn bốn quả như mọi hôm?
- Thôi, ăn đi! Trên đường về tao giải thích. Lề mề, khéo muộn giờ học thì bỏ mẹ.
Thế là một quả đút túi quần, vừa chạy, vừa bóc vỏ, vừa nhai quả còn lại.
- Hôm nay, oa mình (khoa mình) có đám ưới (đám cưới) – Vì vừa ăn, vừa chạy, vừa nói nên âm thanh của anh bạn không còn tròn vành, rõ chữ được.
- Ưới ai, ai ưới?
1
 
- Thằng Văn Sỹ, khóa mày ấy. Ăn ít thôi, để bụng, tối còn dự đám cưới. Tối nay, mày đi không?
- I quá i chứ (đi quá đi chứ)… Nuốt nốt miếng cuối cùng của quả chuối thứ hai, tôi khẳng định : Nó khác khoa, có khi không mời mình, nhưng trách nhiệm của Bọ là phải đi. Mày cũng phải đi đấy. Nhe …é/ Tôi nói với theo.
Trao đổi xong những việc cần làm trong ngày thì hai đứa cũng về tới đơn vị. Lại lao vào những việc khác theo lịch trình mà các học viên phải tuân thủ nghiêm ngặt.
Ông này (chú rể) đáng lý là bạn đồng môn, là học cùng khóa ở đại học. Nhưng mình do cái số vô duyên, nên (vô tình) bị đánh tụt hạng. Học sau anh ta một khóa. Vậy theo tôn ti mà gọi, mình phải gọi bọn họ là bậc đàn anh, bậc tiền bối. Hơn nhau nửa chữ đã là thầy, đằng này, ra đời (tốt nghiệp) sau các anh 12 tháng thì càng phải…kính cẩn nghiêng mình. Các anh chuẩn bị có vợ thì mình càng phải có trách nhiệm, nghĩa vụ tham dự một cách hoàn toàn tự giác. Nôm na là anh em Trỗi ta có việc lớn gì, thì Đại gia đình Trỗi đều phải có bổn phận… Nhé! (Trường Văn hóa Quân đội, còn gọi là Trường Thiếu sinh quân Nguyễn Văn Trỗi, 1965 – 1970, có 8 khóa học. Những nhân vật trong cầu chuyện này đều là những học sinh của Trường).
Buổi trưa, cơm nước xong, tôi lại xởi lởi hỏi anh bạn chạy cùng hồi sáng: Thế là mình sắp được dự đám cưới nhà binh phải không mày?
- Tất nhiên!
- Phải có súng nổ chứ nhỉ? Tao là khoái “món” này lắm.
- Không được phép à, cha nội.
- Thế thì phải có đội quân danh dự chứ? Thế mới oai, nghe chưa?
- Cũng không. Đắn đo một lúc, hắn tiếp : À, mà có lẽ có. Hàng quân danh dự thì đâu có xa xỉ gì mà không làm được. Chắc có.
Tôi cười : Tao tưởng không có gì thì chán chết, thì xe bò sẽ… chết máy.
- Xưa rồi, thời nay ai đưa rước cô dâu bằng xe bò để đến nỗi phải…chết máy. Mày nghe mấy bài hát tào lao ấy chứ gì.


BanTroik5News thông báo



THÔNG BÁO TỔNG KẾT ĐỢT VẬN ĐỘNG ỦNG HỘ GÂY QUỸ ĐỀN ƠN ĐÁP NGHĨA TRONG DỊP PHÁT HÀNH ĐĨA NHẠC “HÀNH KHÚC NGÀY BÌNH YÊN”

       Đĩa nhạc “Hành khúc ngày bình yên” của Trần Bắc Hải phát hành từ tháng 7/2012 để gây quỹ đền ơn đáp nghĩa những người đã hy sinh tuổi trẻ cho đất nước đã được các anh chị em bạn bè và gia đình khắp nơi nhiệt tình hưởng ứng. Chỉ trong vòng 1 tháng các đại diện họat động thiện nguyện đã phân phối gần hết lượng đĩa phát hành. Xin thông báo kết quả gây quỹ như sau:

Mời xem

Các bạn có mặt tại buổi họp mặt  2012-K3 phía Nam 29/07/2012 (đặc biệt là có đoàn các bạn Phía Bắc vào dự) đã chăm chú lắng nghe Kiến Quốc K5 , Thế Thịnh K5 giới thiệu về đĩa nhạc  “HÀNH KHÚC NGÀY BÌNH YÊN” của Trần Bắc Hải K5 và mục đích cuộc vận động đền ơn đáp nghĩa để phát hành đĩa nhạc này. Với tình cảm trìu mến và cảm phục, các bạn có mặt đã nhiệt tình mua ủng hộ tại chỗ 50 đĩa .