Thứ Sáu, 11 tháng 4, 2008

Ghi Chép - lai rai

CHÍ THỌ (K3)

Sáng 27/03/08 trưởng ban liên lạc K3 trường Thiếu sinh quân Nguyễn Văn Trỗi (phía Nam) Khánh Tường thông báo : Nhân dịp về nước, bạn Song Yên mời cơm thân mật anh em… Có mặt tại hội quán 198 Hoàng Văn Thụ (Tân Sơn Nhất) khoảng 20 người : Khánh Tường, Dũng "cố đạo", Dũng "vịt bầu", Tạ Chiến, Đức "cối", Chí Thọ, Chí Nhân, Anh Minh, Công "còm", Hồ Nam, Đức Bình, Kỳ Nghĩa, Minh Chính, Phạm Nguyễn, Tuấn Linh… Ngoài ra còn có một bạn gái nữa hơi lạ cũng dự (anh em rất hoan nghênh khi biết đó là phu nhân của đại tá Dũng "gỗ").

Mọi người nâng ly chúc mừng Song Yên "hồi quốc" và còn nhớ đến anh em (quan trọng nhất là còn nhớ đến nhau). Song Yên dạo này trông trẻ, khỏe hẳn ra… Thật mừng cho bạn! Bạn cho biết : Do hai con gái đều sang học và làm ăn ở Bắc Kinh, nên phải sang cùng để giúp đỡ các cháu. Nhớ nước, nhớ nhà lắm, nhưng thấy các cháu làm ăn được nên cũng vui…

Ai cũng khen Song Yên khắc phục được nhiều khó khăn, "thân gái dặm trường" mà vẫn tự lực vươn lên, tạo lập được cuộc sống mới…

Dũng "vịt bầu" đang ngồi "ba hoa" giữa hai cô bạn gái, thì bị Minh Chính (vào muộn) "đẩy" ra ngoài, để chen vào ngồi cạnh tâm sự với Song Yên. "Vịt bầu" ấm ức dằn ly… trà đá (độ này hắn "mất nhuệ khí" đến mức chỉ xài được thứ đó) miệng làu bàu liếc xéo qua Minh Chính :

- Khóa mình có gần 200 thằng, thì có 21 thằng "đi" rồi. Coi bộ mày muốn "làm" thằng thứ 22 chăng?!

Nói vậy, mà ai cũng bùi ngùi : 21 đồng chí "đi" rồi kia à? (Hơn 10% quân số đấy) Làm gì nhiều thế ?! Này nhé : Thời chiến tranh là… Thời bình là… Gần đây lại có mấy đưa nữa… Khánh Tường gạt đi :

- Thôi, đừng nói chuyện ấy. Xui lắm!

- Thì chúng ta đã từng hứa với chúng nó là… - Đức Bình lên tiếng – Chúng mày "ra đi" nhưng mãi vẫn còn trong lòng bạn bè. Mỗi dịp gặp nhau, tụi mình không nhắc thì ai nhắc nữa.

Mọi người gật gù :

- Ừ đúng! Tụi mình không nhắc thì còn ai nhắc nữa.

Một bạn ("không rõ" tên) cầm ly bia đến cụng với tôi, rồi bá vai cười khúc khích, thì thầm :

- Chắc ông cũng biết ngày ấy tôi… mê Song Yên lắm ?!

- Ừ… - Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng kịp thời tỏ ra "thông cảm" ngay – Bọn con trai "tụi mình" đưa nào mà chẳng có khi như thế, với một ai đó… Nhưng mà này, giữa "mê" và "yêu" có hơi khác nhau một chút đấy nhé.

- Đúng quá!... Nhưng phải mấy năm sau tôi mới hiểu ra điều ấy – Chàng ta vẫn chân thành "cởi mở" – Đến nỗi mỗi ngày mà không nhìn thấy nàng một tí là… khỏi ăn, ngủ luôn. Thế nhưng cái khoản tán gái thì tôi…hèn lắm. Chỉ đứng xa xa ngẩn ngơ nhìn thôi.

- Tớ không biết rằng như thế có là hay cho cậu không nữa ?! – Tôi thở dài đầy vẻ… cảm thông – Nhưng với cô bạn của chúng ta, nếu không nhận ra được điều đó, thì quả là… không may. "Chỉ đứng xa xa ngẩn ngơ nhìn thôi" Chà, còn gì bằng nữa! Thật may phúc cho cô gái nào vớ được một chàng trai… "hèn nhát" như thế(!)… Mà này, rồi sao nữa?

- Còn "trăng" với "sao" gì nữa (!) Thế thôi. Tớ đã tự nhận là…hèn mà.

Hai thằng đàn ông tóc hoa râm bá vai nhau cười như nắc nẻ… (Tôi định tranh thủ "khai thác" y, hóa ra y lại "cao thủ" hơn tôi tưởng). Đối với thế hệ chúng ta, nói về những chuyện như thế quả là dễ chịu hơn nhiều so với chuyện lạm phát đang tăng cao, hay thị trường chứng khoán sắp đảo chiều(…)

Dũng "cố đạo" quay lại nói với "cô bé đại diện toàn quyền" cho Dũng "gỗ" mà rằng :

- Ở khóa anh có những 7 thằng tên là "Dũng". Này nhé : "Dũng "cố", Dũng "gỗ", Dũng "bầu", Dũng "cận"… mà trong đó thằng Dũng "gỗ", tuy "chưa" đep trai lắm, nhưng lại là người… đứng đắn nhất hội đấy. Em "vớ" được nó là … nhất!

- Thế cơ à ?! – "Cô bé" bật cười – Mãi tới hôm nay em mới biết điều ấy(!) Kỳ này về em phải "túm" anh ấy lại mới được. Từ khi về hưu anh ấy cứ xách máy ảnh, diện rất bảnh, đi lang thang hoài… Khi về lại cứ hay ngắm vuốt, rồi cười… một mình (!)

- Ôi chao, thế thì phải cảnh giác cao độ đấy – Ai đó (hình như là Hồ Nam?) cao giọng – Thời buổi này "nhất" với "nhì" hay "bét" chỉ trong li tấc thôi. Còn ai giám sát, kiểm điểm nữa đâu (!) "Ý thức tự giác" kém lắm… Mình có được gì thì ráng mà giữ.

Mãi sau Phạm Nguyễn mới lò dò đến. Độ này trông hắn có phần hơi "xuống sắc" : Râu, tóc đều bạc; chân đi tập tễnh… Không lấy thế làm phiền, hắn giải thích :

- Tớ sắp phải thay khớp… háng (nghe mà ghê!) Tốn những 60 triệu đồng cơ. Mấy tay "tây y" cho rằng : Cái khớp của tớ… mục hết rồi (càng ghê!) Nguyên do là vì … rượu!

Nói đến đây (như để tỏ rõ bản lĩnh) hắn rót ngay một ly rượu to, lục túi áo lấy ra thêm chai rượu inox sáng loáng đổ thêm vào ly, thành một thứ nước… nhờ nhờ. Rồi (chẳng thèm mời ai) hắn làm "cái ực" mấy ly liền…

Công "còm" tò mò (có lẽ cũng muốn thử một chút coi sao) :

- Rượu thuốc hả? Ngon quá nhỉ! (Nói đến thế mà ông bạn Phạm Nguyễn vẫn chẳng thèm mời cho một ly).

- Thằng này… kỳ quá! – Phạm Nguyễn càu nhàu – Tao có sắp chết đâu mà thèm uống rượu thuốc. "Rắn mai gầm" đấy! Phải hòa với nhau mới… đã! Mấy thằng "tây y" ngu lâu! Bệnh tao là do mất cân bằng… âm dương (Thầy Tư lang phán vậy!). Nên phải dùng tới thứ … đại bổ này để cân bằng lại.

Dũng "vịt bầu" lắc đầu : - Nó vẫn chưa tởn! chưa tởn…

Trưởng ban liên lạc Khánh Tường điểm qua "quân số", chậc lưỡi :

- Hôm nay vui, nhưng vẫn còn thiếu mấy người… Tiện đây xin nhắc "cựu trưởng ban" Đức Bình là … độ này cậu vắng mặt hơi nhiều, khiến anh em "nhớ" lắm.

Tạ Chiến đỡ lời dùm Đức Bình :

- Từ hồi "mất chức" trưởng ban liên lạc, hắn có hơi bị "sốc". Đang "quyền cao chức trọng" việc gì cũng tới tay. Nay chẳng ai "nhắn nhe" gì, chẳng ai gọi đi nhậu… làm sao không có phần… hụt hẫng. Nên thông cảm (!)

Mãn tiệc mọi người tranh thủ chụp vài kiểu ảnh kỷ niệm. Song Yên bỗng đưa máy ảnh cho Chí Thọ, nhờ bấm dùm vài kiểu bên … Anh Minh (?) (Minh "lipít" vốn rất thích chụp ảnh, Ai mời chụp là hắn cứ tít cả mắt lại). Tạ Chiến đứng cạnh "tấm tức" càu nhàu :

- Tức quá!... Rõ là mình đang đứng sờ sờ đây với mái tóc đen óng ả (kỳ thực thì cũng đã hoa râm quá nửa) mà không được mời, lại đi chụp chung với "ông lão" Lipít tóc bạc phơ(!)

Chí Thọ tặc lưỡi :

- Song Yên "nó" tinh lắm! Nhìn bề ngoài thì rõ ràng thằng Lipít vẫn còn… đẹp trai hơn cậu đấy (!)

"Ủy" viên chính sách" Đức "cối" hô mọi người dàn hàng để chụp vài tấm ảnh chung. Ai cũng phải rạng rỡ vui tươi như thời Quế Lâm vậy… Chuyện nhỏ thôi, nhưng mai mốt "Tây xuất Dương quan"* rồi, giữa trời đông giá lạnh xứ người, hẳn Song yên sẽ phần nào thấy ấm lòng, vì nơi quê hương vẫn luôn còn rất nhiều "cố nhân" chưa quên bạn…

(Ghi chép vội vàng khi đang…lai rai, nên có gì "không phải" mong các bạn cảm thông)./.

                  TP. Hồ Chí Minh 28 Tháng 3 năm 2008.