Thứ Sáu, 19 tháng 11, 2010

20/11 - Chúc mừng Các Thầy và Các Bạn làm Thầy



Những hạt phấn trắng
                            Sáng tác: Nguyễn Duy Trung





Hạt bụi phấn nào đã đong đầy trong khoảnh khắc cuộc đời , khoảnh khắc cuộc đời Thầy dắt con qua.

Hạt bụi phấn nào rơi vào từng bài trong trẻo giọng Thầy , ấm áp lòng Thầy như hạt nắng ban mai.

Những hạt phấn đã rơi hôm qua và hôm nay , có hạt nào rơi từ mái tóc của Thầy.
Những hạt phấn vẽ nên tương lai và yêu thương , ấm tình Thầy thiết tha không bao giờ con quên

Bụi phấn bay, 

    bụi phấn vẫn bay,
            nét chữ Thầy đã thôi tròn đầy theo thời gian , theo thời gian từng lớp trẻ đi qua

Bụi phấn bay,

    bụi phấn vẫn bay, 
           có hạt nào đã rơi đọng lại theo thời gian ,theo thời gian chỉ còn Thầy lặng thầm tô trắng cuộc đời bằng dòng phấn rơi rơi.



Bụi phấn bay,
    bụi phấn vẫn bay, 
           có hạt nào đã rơi đọng lại theo thời gian ,theo thời gian chỉ còn Thầy lặng thầm tô trắng cuộc đời bằng dòng phấn rơi rơi.
          Ai như hạt phấn rơi . ơi những hạt phấn rơi ...

Thứ Hai, 15 tháng 11, 2010

Sự sợ hãi và lòng thành thật nguyên thuỷ




Câu trả lời hay nhất 

08/11/2008 20:36 
     Trong vòng phỏng vấn cuối ở một công ty, tôi nhận được câu hỏi: “Thành tựu lớn nhất mà bạn đạt được trong cuộc sống là gì?”. Trong một phút ngắn ngủi, tôi nghĩ đến những thành tích học tập, những danh hiệu mà tôi đã nhận... Và rồi dừng lại ở một câu trả lời thành thật nhất, tôi nói với người phỏng vấn rằng thành tựu lớn nhất mà tôi đạt được là vượt qua nỗi sợ hãi say xe của bản thân.
     Tôi là người bị chứng say xe kinh niên. Say xe là nỗi ám ảnh lớn nhất trong cuộc sống của tôi qua các giai đoạn tiểu học, trung học và cả đại học. Nỗi sợ hãi say xe khiến những chuyến đi xa bớt vui, khiến tôi thất vọng hoàn toàn về sự mạnh mẽ của bản thân và sự tự tin về những điều mình làm được ngày càng giảm sút thê thảm. Rồi đến lúc nỗi sợ hãi không chỉ gói gọn trong những chuyến đi chơi xa nữa. Tôi tốt nghiệp đại học và những công việc phía trước đang chờ đợi mình. Tôi đã nộp đơn vào một công ty là niềm mơ ước của tất cả sinh viên mới ra trường. Trong hồ sơ dự tuyển có câu hỏi: “Bạn có sẵn sàng đi công tác xa hay không?”. Tôi đánh vào mức sẵn sàng tuyệt đối vì trong thâm tâm, đó là một mong ước có thực. Nhưng tôi lại lo sợ và nghi vấn: có phải tôi đã không thành thật? Liệu tôi sẽ vượt qua được chính mình chứ?
     Mọi việc rồi cũng ổn. Trong một chuyến đi xa trước ngày phỏng vấn, tôi đã làm được việc lớn nhất trong cuộc đời mình, đó là không say xe trong suốt cả một cuộc hành trình dài 600 km.
    Tuy lần phỏng vấn đó không thành công nhưng tôi tự hào vì câu trả lời của mình. Tôi tin mình đã có một câu trả lời hay nhất. Bởi vì khi đã vượt qua nỗi sợ hãi nguyên thủy của bản thân thì không còn việc gì phía trước khiến tôi phải lo sợ nữa. Khi ấy, sự tự tin lại quay về và tôi có thể làm được tất cả mọi việc, dù việc đó khăn như thế nào mẫu số chung của những hành động, những suy nghĩ, niềm tin và cả sự đắn đo? Tình cảm, trong mọi hoàn cảnh, có lẽ là điều đúng đắn duy nhất để ta nương tựa và hành động. 
Lê Minh