GÓC  KHUẤT  NGƯỜI  ANH  HÙNG  . 
                                                            Tạ Chiến
                                   Ghi theo lời kể của Tuấn Việt 
                   Cựu Học viên Học viện Phòng không - Không quân 
                          - Nguyên học sinh Trường Nguyễn văn Trỗi . 
  Xin nói rõ anh về hưu mang quân hàm cấp tá , nhưng chưa bao giờ được nhà nước phong tặng danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang hay anh hùng lao động . 
   Đơn giản là cuộc đời chẳng thể nào công bằng cho tất cả mọi người ! 
Nhưng dưới mắt đồng đội , bạn bè ... từng sát cánh trong giai đoạn ác liệt nhất của chiến tranh , ở mảnh đất Nam Trung bộ bi hùng những năm 1966- 1970 đều coi anh là người anh hùng 
      Vì sao ? Đó lại là câu chuyện dài  . 
 Chỉ biết trong tay anh sở hữu gần chục bằng dũng sỹ Diệt Mỹ  ...mà chẳng mấy khi Anh xem lại hay khoe với mọi người . 
Một ngày tháng Tư , anh kể tôi nghe những điều anh giấu kín . Những điều mà anh bảo chẳng hay ho gì . Nhưng với tôi là câu chuyện rất thật , rất đời mà  từ trước tôi không biết , hay nôm na là những góc khuất trong cuộc đời người . 
Trong làn khói thuốc lá đặc quánh , anh chậm rãi kể , câu chuyện cứ như cuốn phim hiện ra
       1- PHÚT YẾU LÒNG  :
Đường ra trận mùa đông 1966 thật ác liệt . Xe chở quân từ thị xã Hoà bình đến ga Vinh một đêm tối trời , mưa và lạnh . 
       Ga Vinh vừa bị ném bom buổi chiều . Mùi bom cháy khét lẹt , ngổn ngang 
 hàng  hoá , xe cộ . Những bóng người lầm lũi dọn dẹp đống đổ nát ... 
       Tôi theo đội hình của Trung đoàn hành quân bộ đi tiếp vào phía nam . Dáng người mảnh khảnh của tôi như bị chiếc Ba lô con cóc nặng 30kg kéo oằn lại . Chiếc gậy chống vung như vô hồn . 
        Không có tiếng reo náo nức chảo đón đoàn quân , không có những ngôi sao khuya lấp lánh như mắt người bạn gái ... Đôi chân rã rời ,mồ hôi lã chã ... 
         Tôi đã khóc - khóc nhớ Mẹ , nhớ bạn bè . Mấy thằng bạn cùng lớp Dự bị Đại học với tôi , chắc giờ này đang ở Matscova hay Beclin vui chơi , học hành . Sướng thật . 
         Tôi tự trách mình sao nông nổi . Chỉ vì cãi nhau với tay lớp trưởng  mà dứt áo ra đi , quyết bỏ học giữa chừng lên đường nhập ngũ . 
       Lý do đi lính chẳng đẹp như phim Bài ca ra trận . 
      Những đoàn quân đi ngược chiều ra bắc . Họ cũng rất trẻ . Gầy gò , da xanh mét nhưng ánh mắt thật sáng và tự hào . Những người Lính ngày ăn cơm Bắc , đêm đánh giặc Nam đây rồi .  
       Họ chịu được , sao mình hèn thế . Đã đi rồi thì đừng hối tiếc ?
        Phút yếu lòng những ngày đầu vào Nam , xa đất Bắc ...  qua rất nhanh ! 
         2 - TRẬN ĐẦU -ƯỚT ĐŨNG QUẦN : 
    Cả trung đội đón lõng , phục kích đoàn xe cơ giới từ Nha trang  lên thành phố Ban mê thuột qua Quốc lộ 26 . Tôi phụ trách khẩu B40 , ngụy trang  nằm cách mặt đường chừng 50 m . Trận đầu ra trận run quá . Đoàn xe 15 chiếc vừa M113 , vừa xe tải GMC ầm ì tiến vào trận địa phục kích . 
      Nhìn thấy tụi lính lố nhố trên các xe , súng lăm lăm nhìn ra hai bên đường đầy cảnh giác . Tôi có cảm giác chúng nó nhìn thấy mình rất rõ . Tim đập thình thịch , hơi thở gấp gáp như bị nghẹn ... 
    Bắn - rõ ràng nghe tiếng trung đôi trưởng ra lệnh , mà sao tôi không tài nào bóp cò nổi . Tay như cứng lại , xung quanh súng nổ inh tai ...  rồi tôi cũng bắn được quả đạn B40 đầu tiên một cách vô thức .
     Tôi thấy một xe , hai xe ... Bốc cháy .  Đạn quân Mỹ bắn chiu chiu quanh trận địa . Số xe còn lại quay đầu trở lại hướng Nha trang . 
     Được lệnh rút , tôi thấy ớn lạnh và ướt sũng  đũng quần . 
     Trận đầu , vừa  run , vừa hồi hộp , tôi đái  ra quần lúc nào chẳng biết . 
           3 - NỖI  ĐAU  CHIẾN  TRANH : 
   Chiến tranh là chết chóc , là sự chia lìa và đau khổ . 
 Dạo này Tuấn Việt rất khó ngủ . Anh ngại xem phim về đề tài chiến tranh , dẫu chuyện ở hậu phương hay tiền tuyến . Anh cảm thấy nặng nề , mệt mỏi . 
    Những cảnh nước  mắt của các bà mẹ , người vợ khi nhận tin báo tử làm Tuấn Việt xót xa , đau đớn . 
   - Tao đã bắn chết 56 lính Mỹ ( theo cách tính của đơn vị ) ! Điều đó có nghĩa 56 bà mẹ Mỹ mất con . Tao có cảm giác có những đêm họ kéo đến tìm tao ...    
     Vẫn biết chiến tranh , không bắn tôi thì tôi sẽ bắn anh , nghiệt ngã cùa cuộc chiến là thế ? 
  Nhưng không hiếu sao Tuấn Việt vẫn thấy day dứt , man mác buồn và bất an . 
     Có lẽ đó là Hội chứng Chiến tranh của những ai tham gia trực tiếp cầm súng ? Xét cho cùng , chiến tranh là nỗi đau của nhân loại .
    Đã là Mẹ thì nỗi mất con là như nhau , dù đó là Bà Mẹ Mỹ hay Bà Mẹ Việt ! 
      Tuấn Việt hơn ai hết , anh hiểu điều đó 
. Anh bảo : Dạo này ngủ hay gặp ác mộng ! 
    Tôi hiểu Anh và hiểu thêm nỗi đau nữa về chiến tranh , mà ở đó  TÌNH YÊU THƯƠNG VÀ LÒNG NHÂN ĐẠO bị thua cuộc . 
 Sài gòn 4/6/2015
 
 
