Thứ Hai, 28 tháng 7, 2008

TÔI THÀNH ANH BỘ ĐỘI.



Thân mếm tặng các bạn K3 nhân kỷ niệm 40 năm quân ngũ. - Bình ngọng.

Tôi thành anh bộ đội.
            Tết 1966, từ trường NVT chúng tôi được về nghỉ phép. Sau khi xuống Hà Nội, tôi về nhà ở Việt Hưng, Gia Lâm Hà nội.Cả gia đình tôi đã đi sơ tán ở Hà Bắc, ông già đang ở chiến trường. Vậy là chẳng còn người thân, tôi ở nhà lang thang chơi với những thằng bạn từ thời lớp 1 (gia đình có gửi khóa nhà cho hàng xóm). Lúc này một số bạn nam được lệnh nhập ngũ, chúng rủ tôi  bỏ học để cùng nhập ngũ cho vui. “Nhưng làm sao đi được? vì chỉ còn vài ngày nữa là các cậu lên đường?”. Chúng trấn an tôi: nếu đồng ý , chúng sẽ dẫn  lên huyện đội để xin. Ấy vậy mà đi có dễ đâu, lên huyện đội gặp chú Trụ - huyện đội trưởng, chú không chấp nhận vì hai lý do:
-         Tuổi chưa tới 17.
-         Đơn tình nguyện không có sự đồng ý của gia đình.
Thế rồi tôi về nhà nhờ mấy thằng bạn ký thay bố mẹ, đưa lên huyện đội họ cũng chưa đồng ý với lý do đã đủ chỉ tiêu và tôi còn thiếu tuổi. Vậy nhưng khi chỉ còn 1 ngày là giao quân thì tôi có lệnh nhập ngũ. (sau này mới biết do Huyện không  đủ chỉ tiêu)
Ngày 31/01/1966 tôi được thằng bạn chở đến điểm giao quân. Sau 5 giờ chờ đợi, tôi được biên chế vào C8 D2 E1506. Nhận quân trang xong, chúng tôi được phát một nắm cơm và muối vừng.. Ăn xong, mệnh lệnh hành quân về vị trí đóng quân hướng tây bắc 50Km. Dưới mệnh lệnh, chúng tôi đi trật tự, mỗi người một tâm trạng. Càng về đêm, lạnh thấu xương ba lô trên vai cứ lùi lũi bước. Càng về khuy, tâm trạng tôi mới bắt đầu liên tưởng lung tung. Giá như mình đừng sôi nổi bồng bột, giá như mình chấp hành nghiêm kỷ luật của nhà trường, giá như, nếu như…cứ bật lên mối ân hận trong đầu tôi. Đến nơi đóng quân, chúng tôi lại bước vào huấn luyện. Ngày thì thao trường lăn lê bò toài, tấn công, phòng ngự. Đêm đến lại đeo gạch hành quân. Chính những đêm hành quân làm mình thích nhất vì được thả hồn theo trời mây (khi hành quân được nói chuyện). Những lúc đó mình có thời gian để nhớ đến thày cô, nhà trường và các bạn. Nhớ anh Thái Liên ít nói mà hay cười, nhớ Phi Hùng bơi như Ichian ở suối BoBo, nhớ Quang Linh thư sinh, hiếu thắng trong học hành mà hay khóc nhè, nhớ Việt còi hay lý sự, nhớ Tuấn Linh trông thế mà sợ ma…(đêm đau bụng muốn ra đồi  giải quyết lại sợ ma nên nhờ mình hộ tống). Ôi nhớ nhiều lắm, chính những ký ức đó đã giúp cho mình thêm nghị lực vượt qua mọi khó khăn, tăng thêm cho mình quyết tâm để chuẩn bị bước vào trận chiến đấu. Tôi thành anh bộ đội là như thế.
Đoàn Đức Bình K3.

6 nhận xét:

AMk3 nói...

Bài được viết theo kiểu "chiến trường" trên mặt sau của các tờ lịch lá - toàn bộ bài được viết trên 5 tờ lịch - (tất nhiên ngoài chiến trường không có lịch để bóc hàng ngày - ý tôi là kiểu viết vớ được gì viết nấy). Tôi mất 1 tối mò đọc và gõ lại, phải điện thoại 4,5 lần để hỏi nghĩa...một vài từ không hiểu. Tinh thần của Đoàn Bình rất đáng được biểu dương! Góp cho ngôi nhà chung của K3 thêm phong phú!

KT nói...

ĐĐ Bình mới nói đoạn sau, còn lý do đi bộ đội chưa thấy đưa ra. Đề nghị "tự giác" đưa lên mạng nếu không là tôi "tố" đấy.

Nặc danh nói...

Rất nhiều Lính Trỗi nhập ngũ lúc tuổi chưa đủ 18. Vui nhất là có chú, thay vì đi học Liên xô thì lại chạy cửa sau xin vào đơn vị trực tiếp chiến đấu. Hồi đó đi cửa sau không cần phong bì.
HCQuang

Nặc danh nói...

cháu comment cỗ vũ ! :D
Đoàn Đức Bình 's daughter!

AMk3 nói...

Con gái Đ Bình giỏi quá, viết bài giúp ba Bình luôn đi, khoi phải viết lên mặt sau mấy tờ lịch cũ.

tualinh nói...

Cháu gái Thuỳ Linh hỗ trợ Ba Bìn đi nào,năng rủ ô.lão vào blog và giúp ổng viết comment nhé. Bìn kém môm gõ phím nên ít nói trên blog chứ đâu phải không có nhiệt tình?