1.
Lại một lần nữa Tu Lỳ thể hiện tài năng MC xuất sắc. Đưa đồ cổ của mình lên bờ lốc, cậu đánh thức bao nhiêu cảm giác, kể cả cái điều là “may sao bài thơ này không đến nỗi nào…”
K3 hồi ấy, ngoài những Xuân Nam, Tường Long, Tạ Chiến… giỏi văn, mình coi Chí Thọ, Xuân Lăng là hai tên có bản năng thơ. Mình thân Thọ, hắn dậy thế nào là niêm luật, thể, quan trọng hơn là cái hồn. Trong cái hội Lê Công, Văn Toàn, Bồ Vinh, TC, thì Thọ hơn hẳn các khoản vẽ, yêu, võ, tất nhiên làm thơ nữa. Lăng thì làm thơ viết kịch dễ như không, cứ như chẳng phải cố gắng gì.
Tớ thích làm thơ hay (điều trước kia tự nhủ thôi), nhưng rồi sớm rẽ. Đầu óc khôn ra, ít nhạy cảm, dại dột, không bạn với cái món khó nhằn ấy được. Không nhầm, thì trong tiếng Pháp, tính từ “văn xuôi” còn có nghĩa “tầm thường”. Bây giờ bỗng bị TL khai quật, thấy vừa lâng lâng sướng vừa bối rối. Và tiếc một thi tài không phát lộ được(!)
Trung Việt thì không có ý thức làm thơ, hắn cứ bóc những thứ trong cái đầu trong trẻo và phong phú ra thành lời, để chảy tự nhiên. Nhưng không thể nói là Việt không để ý đến vần, nhịp. Những chỗ xuống dòng, chọn “bằng trắc” tuy có thể xa nhau nhưng vẫn dễ đọc. Nhưng thôi, gán ông bạn mình là “không có ý thức làm thơ” thì cũng chả cần phân tích phân tiếc nhiều. Chỉ biết đọc thơ như đang nói chuyện với người, câu chuyện không cần kết cấu, mở đầu với kết thúc…
2.
Nói dài dòng rồi trở về mạch TL khơi ra. Bài này tớ cũng làm đợt nắng nóng 40o, ở dưới đề “tháng 6/1973”. Không hiểu sao nóng mà thơ cứ ra?
Một mùa hè nóng
Tháng năm về trung du hấp bỏng
Áo lúa vàng phơi mặt nước váng chua
Nắng làm mặt người già đi ghê gớm
Mắt chong chong hơi mát cơn mưa
Nước sôi trong vũng cạn bùn se
Con cá đuôi cờ nằm phơi bụng trắng
Mây vụn tan trong nắng nôi xài xạc
Bầu trời xanh cao rắc lửa xuống đầu
Cánh rừng bạch đàn lừa mắt ta
Đi giữa nắng nôi ai không mong tìm ra con đường rợp
Trông trên cao mừng thấy miền râm mát
Xuống rồi sỏi bỏng ngộp đôi môi
Lá trên cành cuốn nhanh theo gió
Chỉ hôm sau đã cứng lại màu nâu
Con thằn lằn trườn nhanh trong lá
Sột soạt tan trong buổi hè sâu
Ôi đêm nay khi lòng đã mát dịu đi
Tôi lại khát mong ngày về biển
Biển ban đêm đậm đà ánh sáng
Mùa mùa trôi đi tôi hát biển nghe
3.
Không đầu đề. Trong sổ chỉ chép về bài này là “bài thơ vui tặng TV – 8-73”. Chỉ có thể là Trung Việt, khi hắn chạy quanh một em, rồi mất hút con mẹ hàng lươn…
Chú gấu con tinh nghịch
Vui hát trong rừng xanh
Bỗng một hôm bắt được
Giọt sương sớm long lanh
Sương nằm im lâu thế
Xôn xao hội đây này
Thi tài nhanh can đảm
Thi vụng về…
Gấu muốn lay sương dậy
Nhưng thấy gì nữa đâu
Mặt trời lên vội quá
Giọt sương tan đã lâu
T. Chiến
4 nhận xét:
Với tui, bài cuối cùng (vô đề) thiệt hay. Cảm giác bài thơ được làm những năm còn ngồi ghế học trò chứ không phải năm 73. Tuy nhiên, rất phù hợp với người được đế tặng là TV.
@TC:
1.Quang cảnh trong bức ảnh ở đâu vậy? TX Tam Đảo hay TX Hà giang? Cảnh này nó làm lòng mình nao nao hoài cảm thế nào ấy! Mà cũng không bít tại sao? Bời vì nó 'đẹp' chăng:'con đường nhỏ vắng hoe bẻ cong cong uốn theo sườn núi'+'màn hơi sương lành lạnh' và 'những ngôi nhà im lìm đứng lộn xộn'..?
Lão B.'ngọn' nói với tôi : mày sướng gì cái 'MC',được mấy người biết tiếng Anh, họ hiểu MC theo tiếng Việt là 'Mút C..' đấy!Hèhè..
Đọc nhận xét của cậu giúp mình hình dung rõ ràng hơn và khúc chiết về 'hiện tượng' thơ TV.
@TL: Hình này là Tam Đảo, tui nhặt trên mạng để minh họa vùng đất trong bài.
Bài thơ này 'nóng' thật!
4 khổ đầu là thể 'tả' cảnh thực của cái nắng nóng rất cô đọng và 'đắt' nữa.
Trong 16 dòng tả cảnh có xen một dòng có vẻ 'lạc' :
'Nắng làm mặt người già đi ghê gớm'
đây là một câu nghiêng về 'nhận định' chứ không 'tả',nếu chỉnh được câu này thì bài thơ vẹn toàn.
Khổ thơ cuối chuyển sang thể 'tự sự'.
Khi bị nóng bức bí bách con người ta ai chẳng muốn 'phá',cho nó xì cái 'bí' ra.Khác nhau ở chỗ 'phá' ra cái gì,năng khiếu gì thì 'xì' ra cái đó!
Đăng nhận xét