Thứ Tư, 13 tháng 10, 2010
Vài suy nghĩ về cuốn SRTKL3
Gần đây thấy mấy “pác” bình phẩm cuốn SRTKL3 nhiều quá làm tôi “ngứa ngáy” cũng muốn “sổ” ra theo.
Trước hết xin nói : tôi cũng là một “nạn nhân” trong cuốn SRTKL3. Một số bài của tôi được mang tên người khác, một số bài được sửa chữa, thậm chí biên tập lại mang ý nghĩa khác hẳn ban đầu. Tất nhiên là chẳng thích thú gì với chuyện đó. Song nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại.
Từ ngay sau khi tập 2 ra đời, tôi đã trực tiếp cũng như gián tiếp nghe nhiều bạn Trỗi (xin miễn nhắc tên ra đây) nói : Sách đ. gì chỉ có vài thằng viết mà cũng gọi là trường Trỗi. Tại sao không có bài của khóa này, khóa kia, của thằng này, thằng kia viết rất hay …. Và tôi được biết, ngay ở tập 2 đã có một số bài mang tên không đúng của tác giả, song không có ai thắc mắc gì. Hay là vì hồi đó chưa có blog, nên cũng chẳng ai biết, ngoài tác giả và BBT. Hay là vì các tác giả này cũng suy nghĩ như tôi thế này :
Như đã một lần giãi bày cùng AE trong bài “Tôi viết bài cho blog Trỗi” đã đăng cũng lâu rồi (không nhớ chính xác thời gian) : tôi chẳng biết viết văn (hồi Trỗi vốn là học sinh dốt toàn diện mà!), nhưng vì bức xúc với những kỷ niệm xưa, kỷ niệm với những người bạn ba bốn chục năm trước mà nay vẫn là bạn (chứ đời nay, bạn bè người ta tính theo tuần là quá lâu rồi) nên mới viết ra những gì mình nghĩ mà chia sẻ với bạn bè. Tất nhiên văn nói (như tán gái) thì dễ, nhưng văn viết thì không dễ chút nào, mà văn trên blog chắc cũng không thể như văn trên sách (hay là vì tôi dốt nên mới nghĩ thế?). Bởi vậy nếu “người ta” đưa “văn mình” lên sách chắc chắn phải “tút” lại thì mới thành “vợ người” được chớ. Âu cũng là chuyện thường.
Với cái thằng dốt như tôi được nhìn thấy văn của mình in thành sách thì đã là tự hào lắm rồi dù cho đó chỉ là sách nội bộ AE mình nên dẫu có “bị” hay “được” sửa thế nào thì cũng thấy “đã” lắm chứ không phải như mấy “pác” văn nghệ sỹ “pro” có đủ “trình” để làm “cần câu cơm”. À, mà các “pác” muốn “câu cơm” thì cứ “câu” đi chứ sao lại phải đăng “nháp” lên blog để AE góp ý cho hoàn chỉnh rồi mới “câu”. Vậy “cái cần câu” của “pác” có bản quyền đứng tên ai? Theo luật là tên tập thể đó. Vậy khi “câu” nhớ xin phép tập thể nha(?). Mà có một số bài khi đăng lên, thấy có người bình : hay quá, xin được đưa bài vào tập 3 – Chẳng thấy tác giả nào trả lời. hay là theo thuyết “im lặng là đồng tình”?
Thôi lại nói bậy rồi. Xin quay lại chuyện AE mình. Tôi đang đặt địa vị mình vào vị trí người biên soạn cái tập 3 này (tất nhiên chỉ là tưởng tượng vì tôi không có đủ khả năng và trên hết là không đủ nhiệt tình để làm “chùa” như vậy). Trước hết tôi kêu gọi AE viết bài để biên soạn. Kêu gọi mãi, chẳng thằng đ. nào gửi bài mà chỉ toàn bình phẩm, nhận xét cái cuốn sách mà lúc đó thậm chí còn chưa được “thụ thai”! Vậy là “xù”? Nhưng mở mấy cài blog “bán trời” thấy có quá nhiều bài hay, chuyện xưa, chuyện nay, chuyện trời, chuyện đất … chẳng thiếu gì, mà toàn theo đúng giọng “bán trời” tụi mình cả! Hỏi thăm lại, thì số AE xem blog chưa tới 100 người. Vậy còn khoảng 1000 nữa không biết. Ô là là! Chuyện Trỗi, văn Trỗi mà lính Trỗi không biết! Làm nhiều khi đi nhậu, nói dóc chuyện blog chẳng ai biết. Chán thật!
Rồi lên blog thì … ôi, cả ngàn bài, hoa mắt! Thế là đành mò mẫm 6 trang blog từ mấy năm nay đến giờ rồi chọn lọc. Bài này chọn- bài này bỏ - Chọn – Bỏ - Chọn … Xong! Đọc lướt lại khoảng năm sáu trăm bài để lấy ra 300 bài cho đủ khoảng 1000 trang (vì tính tương đương T2 mà!). Đang đọc mới nhớ : mẹ, có bài giống thế này mà còn hay hơn, nhưng mà ở blog nào nhỉ? Vậy là lật lại tìm hết 6 blog trong 3 năm mới sực ra : bài này thằng kia gửi mail cho mình chớ đâu có đăng blog…. Xong! Nhưng thế đêk nào, mấy trăm bài cũng chỉ loanh quanh vài chục thằng. Bỏ mẹ! Lại có chuyện “sách riêng của mấy người!”. Thế là đổi tên, gắn tên,… tùm lum cả. Gọi điện cho thằng này, nhắn tin cho thằng kia, rồi lại gọi điện lại, rồi… chết mẹ lại quên thằng này,…. Trong khi “đại lễ 45 năm” đã đến gần, mà còn xin phép, in ấn, ứng tiền, xin tài trợ, tinh toán số lượng, vận chuyển …thượng vàng hạ cám. Nhờ thằng HM thì : em đ. biết! Nhờ thằng XYZ thì : mày cứ làm đi! Rối cả lên, nhầm lẫn lung tung mà chẳng có ai kiểm tra lại cho. Vậy là đành tặc lưỡi : thôi thì AE mình cả. Nó chửi thì mình nghe. Sori! Vậy là sori liên tục ….
Vậy đó, cứ tưởng tượng ra chuyện đó là thấy ngán rồi. Ai làm thì làm, chớ em xin lỗi : ai làm em xem, em vỗ tay … và nếu “ngứa mồm”, em “góp ý” vài lời nếu có sai thì là “tại thiên tai”, mà lỡ đúng “là nhờ thiên tài …” của em! Ha ha!!!
HMk6
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
4 nhận xét:
HM noi dung day. Sach cua linh Troi thi no phai co tam hon troi, phai bui bui, phai tung tung, phai mau lua, phai dam tinh ban be... Toi thay BBT SRTKL t3 da lam duoc rat nhieu. Khong hieu cac ban doc thay the nao chu toi doc nhieu bai khong cam duoc nuoc mat. Co bai doc cho vo nghe toi phai dung mot luc de bot nghen ngao. Con ban nao do thay bai viet cua minh la can cau com thi khong nen dua len blog, vi theo toi nghi da dua len day la tai san chung roi. Da dua len blog la phai chiu su binh pham cua moi nguoi. Ma y moi nguoi mot khac thi su binh cung muon mau. Theo toi day cung la van hoa blog.
Cam on BBT da cho ra mot quyen sach day tinh nguoi va tham dam tinh ban chan chinh.
KT k3
Thật ra thì bất cứ việc gì đều có thể xử lý theo 1 trong 2 nguyên tắc:
có lý - có tình
hoặc có tình - có lý
Mà dân mình (dân Việt - dân Trỗi) thường là và cũng nên là theo nguyên tắc 2.
HMK6
em đồng ý với a.HMK6 . Nghe mấy anh bên UT và bên BTTrỗi phê bình BBT , thú thật là em rất sợ .
Tui "xác nhận".
Bữa Giao ban cafe vừa rồi, Ráo Chị có ghé. Bầy tui mới hỏi "trên bờ-nốc bên anh có nhiều ý kiến cho SRTKL3, tụi em có tính góp vô gì không?". Ráo Chị rụt đầu "không, em rất sợ".
Đăng nhận xét