Có một tác giả vô danh đã để lại cho Huế mấy vần thơ khóc thương cho nàng công chúa bạc phận, được truyền tụng đến nay theo điệu nam bình.
Nước non ngàn dặm ra đi, mối tình chi,
Mượn mầu son phấn, đền nợ Ô Ly,
Đắng cay vì, đương độ xuân thì,
Số lao đao hay nợ duyên gì ?
Má hồng da tuyết, quyết liều như hoa tàn trăng khuyết,
Vàng lộn với chì,
Khúc ly ca mà sao mường tượng Nghê thường!
Thấy chim hồng nhạn bay đi, tình tha thiết.
Bóng dương hoa quỳ
Nhắn một lời Mân quân, nay chuyện mà như nguyện,
Đặng vài phân, vì lợi cho dân,
Tình đem lại mà cân,
Đắng cay trăm phần...
Thứ Bảy, 19 tháng 3, 2011
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
6 nhận xét:
Bài thơ là khúc nghê thường.
3 câu cuối:
"Đặng vài phân, vì lợi cho dân,
Tình đem lại mà cân,
Đắng cay trăm phần..."
e rằng làm người ta dễ hiểu sang ý dung tục?
mình thấy tao loạn, thắng hay thua thì đàn bà vẫn khổ hơn, khổ nhất. Bà này phải được ghi công!
Ghi rồi mà, tui thấy sách mô cụng có tên bà nớ.
CQ: ghi tên phố ở HN ấy
TC.
Bác ơi, Saigon cũng có đường Huyền Trân công chúa, ở cổng hậu dinh Thống nhất, có mỗi 1 số nhà. Ở đây, hồi xưa xưa một tí toàn là các em đứng đường - ngẫm mà tủi cho công chúa. Nhưng nay thì tốt rồi, toàn là kiốt bán đồ thể thao thôi, đàng hoàng lắm.
Ơ, cháu tưởng là người của CTY CÂY XANH đứng mỗi gốc cây đề fòng bọn Lâm Tặc, nhưng các cô là TÌNH NGUYỆN VIÊN nên chưa có đồng fục.
Tội nghiệp, có khi trời lạnh các cô ăn mặc thiếu vải, thương wá !
Đăng nhận xét