Thứ Ba, 30 tháng 8, 2011

Táo Mèo

Truyện rất dài của TTC (không phải Thành Công)

1. Tăng lên tầu Ninh Đàm, toa số 6, chỗ ngồi tốt gần cửa sổ, nhìn theo hướng sẽ đến. Thu xếp xong cái túi đồ thì ngồi thừ lần mần cơn cớ mình ra đi ngày Tết. Giá tầu chạy sớm ông đã chả phải loay hoay với ý nghĩ nên xuống, quay về nhà thu lu đợi xuân hay cứ dấn mình vào chỗ chẳng biết có cái quái gì nó sẽ đón. Tăng dậy ở D., trường đại học có tiếng cả nước, cho ra lò khối sinh viên nay đã nên danh giá. Thời buổi đòi hỏi cán bộ phải có bằng cấp, D. thêm nhiệm vụ đào tạo trên đại học. Hơn lúc nào hết, những công chức tỉnh thành ngành, các uỷ ban… ham học đến thế. Việc làm không hết, kèm thêm thu nhập, giảng viên D. chuyên cần kèm cặp hướng dẫn, săng sái bảo vệ học viên trong các cuộc phản biện. Cứ mỗi năm, mỗi chu kì năm năm, báo cáo của trường lại dầy thêm thành tích đào tạo nguồn nhân lực cho đất nước. Được phong giáo sư năm 53 tuổi, Tăng vào loại “nhiều tiềm năng” ở trường, ngất ngưởng một chuyên ngành, ngồi trong vài bốn hội đồng giám khảo. Thỉnh thoảng tỉnh thành này, ban bộ nọ mời ông tham gia nghiệm thu những đề tài đang đẻ ra vô ối. Cứ ngồi đấy tằng tằng chấm cháp, tằng tằng phán bảo, phê bình, uốn nắn một chút, và nhiều hơn, là “khẳng định các giá trị tích cực”, ông sẽ ấm thân lắm. Nói lộc ăn hết đời thì hơi xa, nhưng đến bẩy mươi thì thừa sức. Bởi giáo sư thì coi như chả phải nghĩ đến hưu hắt, tuổi tác cống hiến kéo ra như sợi dây chun, được đến đâu tuỳ thuộc vào vô khối quan hệ trên đời. Vậy mà bỗng nhiên giở giói. Chán việc. Không ưa chủ tịch hội đồng nghiệm thu này, ghét mặt thằng nghiên cứu sinh nọ. Lười lĩnh các cuộc “trao đổi để đi đến thống nhất”. Có những câu hỏi đột nhiên bật ra: “Giời ơi, dốt thế này mà sẽ lãnh đạo một tỉnh á?”, “Sao ông S. có thể trắng trợn hoan hô một quan điểm sai lệch đến vậy nhỉ?”… Sự kính trọng đồng nghiệp giảm dần. Tệ nhất, là thấy cái tinh thần trí thức trong mình, quanh mình đang nghi ngút bốc hơi. Không phải Tăng thiếu tự tin vào các đánh giá chủ quan, nhưng ông chả bao giờ bảo vệ được chúng. Không nói thì như bị đầu độc, nói ra luôn là thiểu số, có khi gàn dở đến điên rồ. Gần đây nhất, khi lập một dự án vài chục tỉ có mục đích yêu cầu rất hoành tráng, chính quyền thành phố không vời Tăng tư vấn nữa. Tại những câu ấy câu nọ mình đã “phát” trong kì này cuộc kia, hẳn thế. Vắng mình thì chợ vẫn đông mà, có khi còn vui hơn. Nhìn giáo sư A. nổi tiếng to mồm “trung ngôn nghịch nhĩ” mà xem, sau khi được đi tham quan dăm nước đã chẳng đóng góp toàn những “ý kiến xây dựng” là gì.
Xem toàn bài>>


6 nhận xét:

hadongtran nói...

Đọc cả tiếng đồng hồ mới hết , truyện hay !.
Một lát cắt nhẹ - sinh thiết - vào cái cơ thể rất nhiều khối u ác tính . Bệnh nặng lắm rồi , tim , phèo phổi...đều có chuyện hết...he he , mà phác đồ điều trị thì mỗi giáo sư nói 1 kiểu , thật bó tay .
Chỉ riêng cái " chuẩn hóa cán bộ " đã sinh ra nhiều quái thai đến vậy thì mới thấy trong tương lai , quá trình " tẩy độc " vất vả & tốn kém thế nào .

Nặc danh nói...

Liếc qua thấy có vẻ hay, nhưng dài quá! Để bữa nào uống vài ly rồi ngồi đọc xong ngủ luôn thì chắc là hay hơn.
Xin lỗi ông anh nha!

HMK6

NGCUONG50 nói...

Nghe giọng biết ngay là ai rồi,đáng tiếc vừa rồi đi CỐI XAY GIÓ của L,THÁI lại không đi

TC nói...

NC: hôm ấy tớ đi miền Nam. Hôm qua cũng nhận tin nhắn, nhưng bận. Giờ thì rỗi rồi

Nặc danh nói...

Xem qua thì thấy rất hay nhưng dài quá. Đề nghị Ban quản lý blogspot chuyển những tệp dài sang truyện đọc để nghe cho tiện lợi.

hadongtran nói...

Trong các loại nhân vật , thì người trí thức đc vẽ ra dưới ngòi bút TC có lẽ là độc đáo & thành công nhất . Môi trường sông và làm việc cho phép anh quan sát kĩ , nâng lên đặt xuống những cung bậc và hình hài của loại người này .
Cái ông bạn Tăng này chẳng hạn .Cuộc sống gia đình & xã hội xung quanh " ngộp thở " lắm , ko thể chịu nổi nữa nên năm hết tết đến rồi mà ông vẫn phải " biến " - mặc kệ đời . Thông minh , giỏi giang lại tốt nữa ... nên bị vô hiệu hóa , chẳng ai " chứa ".
Sống trong cơ chế , nên ít nhiều tay của Tăng cũng đã nhúng chàm , sản xuất ra những con người xhcn kiểu Hưng - 1 tên cướp dáu mặt .Buồn khổ , ân hận nhưng chẳng làm gì đc ví trí thức chỉ là anh-hùng-rơm mà thôi .
Dạng nhân vật thứ 2 TC vẽ cũng thành công là các em carave . Tất cả đều đẹp , đầy sức sống và mang trong mình trí-tuệ-nhân-dân rất đáng yêu .Công tư , ơn nghĩa rạch ròi ... khối kẻ trượng phu chỉ đáng làm tên xáh dép cho họ ...
Chuyện hay , đọc thú vị nên phải đi một mạch đến hết .Dạo này ông bạn mạnh dạn nói thẳng nói thật , rất đáng nể đấy .

Chỉ có điều , cái H có biết rằng để nhà văn đi thực thế " lấy tư liệu " kiếu này thì hương đồng gió nội bay đi sạch sẽ , chẳng còn tí nào đâu ... he he !