Thứ Tư, 9 tháng 5, 2012

67 năm Liên xô tiêu diệt phát xít Đức


Последний бой
Mузыка: Михаил Ножкин     Слова: Михаил Ножкин

TRẬN ĐÁNH CUỐI CÙNG


Lâu lắm rồi,đã lâu chúng ta không hề ngơi nghỉ,
Dù chỉ một lần với bạn-đơn giản dù chỉ một lần
Một nửa Châu Âu,ta đã bò qua trong lửa đạn.
Và ngày mai, ngày mai,là trận đánh cuối cùng.

Một chút nữa thôi ,chỉ còn chút nữa
Sẽ tới trận cuối cùng- nghiệt ngã nhất với ta
Trở về nhà, về nước Nga ,sao giờ đây tôi muốn thế
Đã lâu rồitôi không được thấy Mẹ tôi.. 
Trở về nhà,về nước Nga ,sao giờ đây tôi muốn thế.

u lắm rồi, con không nhìn thấy Mẹ,Mẹ ơi.

Năm thứ tư , ta sống trong lò luyện thép
Năm thứ tư ,mồ hôi mặn chát
và máu người đã đ thành sông
Mà sao tôi vẫn ước ao về một người con gái,
Mà sao tôi vẫn mong được về ,

                    chạm tay vào đất mẹ-Tổ quốc tôi

Một chút nữa thôi ,chỉ còn chút nữa
Sẽ tới trận cuối cùng- nghiệt ngã nhất với ta
Trở về nhà, về nước Nga ,sao giờ đây tôi muốn thế.
Đã
lâu rồi, tôi không được thấy Mẹ tôi.
Trở về nhà, về nước Nga ,sao giờ đây tôi muốn thế
u lắm rồi, con không nhìn thấy Mẹ,Mẹ ơi.

Lần cuối ,ngày mai,ta xông vào trận cận chiến,
Là lần cuối cùng-có thể ,ta phục vụ Nước Nga
Vì Tổ quốc,ta đâu hề sợ chết
Dẫu rằng lòng mỗi ta
                 vẫn thầm mong còn được sống trở về..

Một chút nữa thôi ,chỉ còn chút nữa,
Sẽ tới trận cuối cùng- nghiệt ngã nhất với ta.
Trở về nhà, về nước Nga ,sao giờ đây tôi muốn thế
Đã
lâu rồi, tôi không được thấy Mẹ tôi.
Trở về nhà, về nước Nga ,sao giờ đây tôi muốn thế,

u lắm rồi, con không nhìn thấy Mẹ,Mẹ ơi. 

Tualinh dịch 09/2010





Мы так давно, мы так давно не отдыхали.
Нам было просто не до отдыха с тобой.
Мы пол-Европы по-пластунски пропахали,
И завтра, завтра, наконец, последний бой.

Еще немного, еще чуть-чуть,
 
Последний бой - он трудный самый.
А я в Россию, домой, хочу,
Я так давно не видел маму.
 

А я в Россию, домой, хочу,
Я так давно не видел маму.
Четвертый год нам нет житья от этих фрицев,
 
Четвертый год соленый пот и кровь рекой,

А мне б в девчоночку в хорошую влюбиться,
А мне б до Родины дотронуться рукой.
Еще немного, еще чуть-чуть,
Последний бой - он трудный самый.

А я в Россию, домой, хочу,
 
Я так давно не видел маму.
А я в Россию, домой, хочу,
Я так давно не видел маму.
 

Последний раз сойдемся завтра в рукопашной, 
Последний раз России сможем послужить,
А за нее и помереть совсем не страшно,
Хоть каждый все-таки надеется дожить.

Еще немного, еще чуть-чуть,
 
Последний бой - он трудный самый.
А я в Россию, домой, хочу,
Я так давно не видел маму.

А я в Россию, домой, хочу,
Я так давно не видел маму.


26 nhận xét:

Nặc danh nói...

Người ta vẫn tự hỏi làm thế nào mà tâm hồn và tính nhân văn của người Nga trước kia lại ghi dấu ấn sâu đậm trong mỗi lưu học sinh VN đến như vậy. Các ước ở quanh ta có nhiều pha trộn về văn hóa , mà nước nào cũng đẹp như nhau, dân tộc nào cũa quật cường như nhau lại không có được sự đồng cảm như vậy .

TranKienQuoc nói...

Bolshoe xpaxibo vam!

hadongtran nói...

Ông bạn nặc danh ở trên nói có 2 ý , ý đầu rất đúng . Còn ý thứ 2 , e rằng võ đoán quá , nếu ko nói là sai .
Làm sao ông ngồi ở đây , trong dải chứ S này lại khẳng định đc - như đinh đóng cột - rằng " ko có đc sự đồng cảm như vậy " ở những nơi xa xôi khác ? .
Còn " tình yêu & sự biết ơn với Nước Nga " thì có thể nói dài dài - bằng cả có lời & không lời !!!

TC nói...

Mình thích lời dịch này, đúng ra là kiểu dịch này của TL. như lời nói thường, lại vẫn là thơ
Phim "Giải phóng" ta có được xem trên đhqs ko ấy nhỉ?

Ngọc Anh nói...

Cho em hỏi có phải chị Tualinh ngày xưa có đi học ở Liên xô không?
Em rất thích bài dịch của chị.

Tualinh nói...

@TC: fim 'Giải phóng' có chiếu trên dhqs hồi ấy.

@Ngọc Anh : em đoán hay quá. Chi có học ở Liên xô mấy năm. Chị tò mò một chút nhá: em thích bản dịch ở cái gì? em nói ra là giúp chị biết mà học tập để dịch tốt hơn.

TC nói...

Ngọc Anh: xin lỗi xen vào câu chuyện của em. Chị Tualinh xưa xinh đẹp cao kỳ lắm, bọn anh bao thằng mơ tưởng. Rồi đi Liên Xô, đứt đoạn. Giờ già rồi, chị ấy trông còn mặn mà, và bọn anh lại có may mắn được thưởng thức vẻ đẹp bên trong của chị ấy.
Em rất nhạy cảm đấy. Thỉnh thoảng vào đây tán nhăng với các anh chị

Ngoc Anh nói...

Thưa các Anh,Chị,
Chị Tualinh mô tả ngừơi lính Nga chìm sâu trong nỗi nhớ Tổ quốc mình ,nhớ cha mẹ và người em gái trước trận đánh cuối cùng ở châu Âu, đã làm em xúc động. Bởi vì sư phụ em đã nói chỉ có người lính chết trước lúc bình minh mới hồi ức về Mẹ dồn dập đến như vậy Trước khi tắt thở chắc chắn người đó sẽ gọi Mẹ mình .

Hoàng Giang nói...

Thế này thì chị TL nên đăng cho mọi người thưởng thức ca khúc "Khi đàn sếu bay qua" đi thôi , hợp thời lắm rồi !

TC nói...

Ngọc Anh: có thể bật mý về sư phụ em là về lĩnh vực gì ko? Để mà chuyện dây cà nó còn ra dây muống ý mà. cảm ơn trước. Anh tên là Chiến

hadongtran nói...

Chuyện cũ đc kể lại rằng , ngày ấy , trên ĐHKTQS , anh T Chiến đẹp trai ( như Nam vương - theo ngôn ngữ ngày nay ) còn chị TL xinh như Hoa hậu . Trai tài gái sắc , họ phải lòng nhau . Cái thời đạn bom khói lửa ấy , mọi chuyện dâu có dễ dàng - tất cả cho tiền tuyến , tất cả để đánh thắng giặc Mĩ xâm lược ! - vậy nên tổ chức ko đồng ý cho đôi trẻ yêu nhau .
Hận tình , Chiến bỏ trường đi học tổng hơp ... để rồi mấy chục năm sau ta có nhà văn - nhà báo TC tài năng , danh nổi như cồn .
Còn nàng , lại đi theo con đường khác , miệt mài học tâp ... giỏi giang , đi nghiên cứu ở LX . Đúng là " hồng nhan bạc phận " - giống như con gái LD , nàng cũng yêu 1 GS toán học của bạn , nhưng ko đc tổ chức chấp nhận ...Cố nén nỗi đau , nàng hoàn thành xuất sắc luận án ...rồi trên đường về nước , nàng đành rẽ qua Băng cốc Thái lan ... để chấm dứt nỗi đa đoan của kiếp hồng nhan !!!

Nếu bây giờ mà Ngọc Anh gặp chị TL , sẽ nhận ra 1 tâm hồn nhậy cảm đầy nữ tính bên trong 1 cơ thể cường tráng rất nam tính .
Đúng là bon Thái lan tài thật !!!.

TC nói...

Hà Đông đừng động vào nỗi đau của mình nữa. Bốn chục năm trời còn ứa máu

TQtrung nói...

Nàng TL ơi! anh xin tặng nàng tấm Ảnh này Làm kỷ niệm ngày đôi ta hạnh phúc bên nhau!!!
hehehe!

hadongtran nói...

QT : Tóc nàng sao tầm thường vậy ?
Đề nghị ông bạn thả cho trí tưởng tượng bay bổng hơn ... cho xứng với hoa hậu 1 thời của ĐHKTQS ... he he !

Ngọc anh nói...

Em cho rằng hai anh chi TC-TL ngày xưa phải lòng nhau thì chưa hẳn đã yêu nhau như Romeo-Juliet. Người ta nói tình yêu đích thực sẽ hội tụ ba yếu tố thì không gì ngăn cản nổi.
Em có thể biết Ông tổ chức là ai không? nên lấy lý do Đánh Mỹ!để trợ duyên cho hai người toại nguyện thì trận chiến trước và sau này được nhe nhàng biết bao.

TC nói...

Ngọc Anh: nói ra chuyện cũ xấu hổ lắm. Quả là anh ko được như Romeo, tự tử cho rồi. Nhưng nàng cũng cao kỳ lắm cơ. Anh HĐ nói ko đúng, vai trò ông tổ chức có nhưng ko đến mức ấy
À mà em chưa trả lời câu hỏi của anh đấy

Hoàng Giang nói...

N.A : Ôi , em gái anh ! Chuyện tình thời chiến tranh đẹp đến mức đau ngoài sức tưởng tượng của thi ca . Bây giờ nói lại như chuyện đùa . Thi ca chỉ còn biết làm cái việc ngợi ca tính NHÂN VĂN của con người mà thôi . Giả dụ : chị TL trong bức ảnh của anh QT đăng (theo mô tả của anh hadongtran ) là đã bị "số hóa" mất rồi ... Anh TC mê chị TL ở cái khác cơ ! Cái khác ấy (đủ cả xác lẫn hồn) mới là cái để con người ta "mê" nhau ! Theo em , nên mê TC hay mê TL ? Hay mê lời Com. ... Riêng anh thì mê hết !
Ôi , tính NHÂN VĂN làm người ta biết yêu đời , biết yêu người thật quí giá biết chừng nào ! Thật sâu xa biết chừng nào !

HCQuang nói...

Tác phẩm Rômêô Giulyét trở nên bất tử bởi (nhiều thứ nhưng trong đó) tác giả đã cho cô cậu bị "tử trận".

Nghe nói, những nhân vật ngoài đời của cuốn tiểu thuyết này không bị chết.
Và mối tình của họ, cuối cùng, đã hòa giải được sự bất hòa truyền kiếp của hai bên dòng họ.
Chàng và nàng đã cưới nhau, đẻ ra một lũ con lít nhít chênh nhau nửa đầu. Rồi nàng trở nên sồ sề, eo sèo và lắm lời. Chàng trở thành một gã đàn ông bụng phệ, trán hói bóng mỡ, cáu bẳn và khó tính. Cuộc sống của họ tiến triển cũng giống hệt như mọi cặp vợ chồng ở Châu Âu thời bấy giờ.

Tuy nhiên, tác giả đã cho câu chuyện "dừng lại đúng lúc", và vì thế, bất tử.

Tất nhiên tui không khuyên mọi người (bao gồm cả tui) là cần "dừng lại đúng lúc", mà hãy tiếp tục sống như mình đã sống.

Tualinh nói...

Cám ơn Ngọc Anh đã nói ra cho chị biết.Em có một cảm nhận sâu sắc về những gì tác giả bài hát muốn truyền tải tới người nghe.Phải là một trái tim chân thực tràn ngập yêu thương cùng với một tâm hồn trong sáng mới có thể xúc động đến thế. Phải vậy không,em?

Vừa mới đây,Bức tranh The Scream (“Tiếng thét”) của danh họa Edvard Munch (Na Uy) đã được bán với giá kỷ lục 119.922.500 USD tại một phiên đấu giá ở Sotheby’s , New York.
Tác phẩm này miêu tả một người đàn ông ôm đầu và la hét dưới bầu trời đỏ rực màu máu,như là một biểu tượng hiện đại về nỗi bất an của con người. Nó được Edvard Munch vẽ cách đây hơn một thế kỷ.
Có gì liên quan chuyện bức tranh "Tiếng thét" với "Trận đánh cuối cùng" ở đây?
Có đấy.
Có một điều chung : mô tả về tâm trang,tình cảm con người ở những
thời khắc 'đỉnh điểm'.
Một trong những 'cốt lõi' của nghệ thuật 'đỉnh cao' là thế.
Và đó cũng là điều em đã cảm được và nói lên.
Chị rất ngạc nhiên và hơi bất ngờ về sự giải thích của em. Thật là tuyệt phải không em?

TC nói...

Tranh "Tiếng thét" này ngắm rất ngột ngạt. Một cái đẹp ko dễ xơi

HCQuang nói...

Truyện tình Rômêô và Juliet thì bất tử rồi.
Ở đây tui muốn nói về hai nhân vật trong đời thực được tác giả "nâng quan điểm" mà thành Rômêô, thành Juliet:
Ngoài đời, sau sự kiện tự tử (nhưng không chết) của họ, hai dòng tộc cho đôi trẻ cưới nhau, và từ đó xóa bỏ mối thù truyền kiếp giữa hai gia tộc. Rồi vợ chồng họ sinh ra một bầy con sàn sàn, lít nhít. Nàng sồ sề và trở nên lắm lời. Chàng bụng phệ, trán hói bóng lưỡn, cáu bẳn, miệng sặc sụa hơi bia - Họ đã sống y như những cặp vợ chồng thời bấy giờ đã sống. Tóm lại đoạn kết chẳng có gì thơ mộng cả.
Rất may, tác giả đã cho hai nhân vật chết đúng lúc, thành thử họ mới ... không chết (bất tử).
Bọ mạ nào muốn bất tử thì cứ việc mà ... không chết.

Ngọc anh nói...

Em chẳng hiểu gì nhiều về các tác phẩm nổi tiếng về thơ,ca,nhạc họa. Cứ nghĩ đến số tiền đấu giá trên trăm triệu đô tác phẩm của các ông Munch, Picaso,Leona mà ước ao mình có được một dấu chấm trên bức tranh đó thì cũng dư tiền đong gạo,rau cỏ và học phí...
Người ta bảo muốn vậy phải có tác phẩm để đời ,tác giả phải xuất thần trong trạng thái cực đoan, thì con chữ,nốt nhạc,nét vẽ ...mới gõ tới cung bậc sâu thẳm mỗi người để tạo ra nỗi ám ảnh và khó hiểu như cuộc đời cơ cực,bất hạnh của tác giả tới lúc chết.
Giá đó đắt quá, ai chịu nổi!
NAnh.

N.H.QUE nói...

Rô - mê - ô TC và Giu - li - ét TL thì làm sao có 1 bấy con lít nhít dù được ông Tổ chức tác thành . He he

Tualinh nói...

@N.H.QUE: Chi rất tiếc là N.H.QUE đã gỡ bài thơ " Hạnh phúc trước bình minh" xuống.
Định bình một chút về 'nghệ thuật' của bài thơ ấy ở đây,cũng là vì có liên quan tói mô tả tâm trạng sảng khoái trước bình minh ngày mới,sau lúc qua 'đỉnh điểm'.Đó là một bài thơ hay! chẳng kém gì "Tiếng thét".
He he..

Tualinh nói...

@TC : mình nghĩ cậu cảm nhận quá 'chuẩn'.Sự bức bối,ngột ngạt chứa đưng trong nó cái gọi là 'bất an'.

Ngọc Anh nói...

Cái anh Hoàng Giang xuất hiện tuần trước chắc xưa kia cũng là người đẹp giai và lãng mạn lắm. Cho tới bây giờ nói về tình yêu đôi lứa vẫn rất thuần thục và sâu xa. Ngày nay bọn em không thích triết lý nhiều như các anh chị nên đầu óc kém sáng sủa, lắm cái nghĩ không ra,ví dụ yêu "đủ cả xác lẫn hồn", nếu không đủ cả hai món đó có được không ? anh HGiang ơi! định nghĩa cái hồn là gì?