Thứ Năm, 24 tháng 5, 2012

Vài cảm tác trong xuân 2012

Chào các bạn ! Xuân đã qua lâu và hè cũng vào sâu ,
tôi xin gửi đến bạn bè vài cảm tác trong mùa qua ấy . 


BUỒM & GIÓ

             Tặng Bạch Liên


Khi cánh buồm no gió
Thuyền đang vượt trùng khơi
Khi cánh buồm bạt gió
Thuyền chuyển hướng biển trời .

Khi không còn gió nữa
Buồm rũ , thuyền chơi vơi
Chân trời như dấu lặng
Thuyền đi đâu , thuyền ơi !

Gió giăng tràn giông tố !
Thuyền chao đảo tơi bời
Dẫu tan tành trong sóng
Phù trầm trong biển đời ...

... Rồi một ngày gió lặng
Mảnh thuyền dạt muôn nơi
Còn cánh buồm rách tướp
Trôi nổi đâu , buồm ơi !

Gió không buồm ảo não
Quật mình vách đá khô
Núi lặng nhìn biển bão
Gió hận mình đơn côi .

Đọc thơ BL , tôi nhớ bạn tôi quá , ĐTV ấy mà !

Chúc BL một mùa Xuân vui !

                    Hà nội, Ngày 11 / 2 / 2012
                         HOÀNG GIANG



               HỎI VÀ ĐÁP

                    HỎI ( ? )

Anh Hoàng Giang ui, hỏi thật anh
Thơ thì trong sáng, đời cũng nhanh
Tài thơ ví được với Thi Nhân
Nhưng có người Khôn, có đứa Đần
Nó muốn hỏi anh - tên người thật
Hay cũng nickname cho nó lành?
Rượu thơ cứ uống, đừng thắc mắc
Có đứa chau mày - lại chạy nhanh!
Làm thơ cũng phải dùng phanh! Hihi!

                    Ngày 20 / 2 / 2012
                        
                        NẶC DANH


                  ĐÁP ( ! )

Dài , vắn tên ta chỉ một văn
Nhắn cả "người khôn" lẫn "đứa đần"
Rượu thơ cứ uống , đừng thắc mắc
Kẻo rồi quýnh quáng "rợ buộc chân" !

Một chút rong chơi "diệu thi Xuân"
Cạn chén RƯỢU THƠ để tẩy trần
Say RƯỢU THƠ rồi , đừng có chạy
Mà "phanh" chẳng kịp , "lỡ cả Xuân" .

Chúc cả "làng" vui cuộc Long Vân !

                    Hà nội , Ngày 20 / 2 / 2012
                           HOÀNG GIANG



CHÀO HÀNG XÓM CŨ

                    Tặng Trần Phong


Nhà tôi ở góc đường Đặng Tất ,
Quán thánh xưa ; cạnh nhà Vũ Hòa Bình
Phía Trúc bạch , ấy là đầu phố
Cuối phố xưa là "cây táo ông Lành" !

Hàng xóm tôi có nhà Bảnh , Lảnh
Rất quí nhau mà ít gặp mặt nhau
Đời thay đổi , mỗi người một cảnh
Vẫn cùng nhau trong chén rượu nghĩa tình .

Vào đầu hè hoa sấu rơi trắng lối
Nhớ thuở thơ nhặt sấu chín mưa thu
Phan Đình Phùng vẫn cây xanh thuở ấy
Mà giờ sao hiu quạnh tựa tình sầu .


                    Hà nội , ngày 26 / 4 / 2012
                          HOÀNG GIANG



                    HỎI SẤU

                              Tặng T . Hà


Nhà em có trồng cây sấu à ,
Bao nhiêu tuổi cây mới “ thay hoa , bói quả “ ?
Cây sấu nhà em đã mấy mùa thay lá
Đã bao giờ em nếm vị lá sấu chưa ?

Lá sấu đủ vị đắng cùng chua
Sao đất ngọt lại sinh chua chát lá
Hay vị đắng cho em hương vị lạ ?
Hoa sấu có vị gì trên mỗi bước em qua ?

Ve vẫn kêu và sấu vẫn trổ hoa
Hoa sấu vẫn rụng trắng đường ngày ấy
Thương hoa phượng ấp e lửa cháy
Hết lửa rồi , sắc lửa phượng về đâu !

Lá sấu rơi . Ôi , chua đắng dãi dầu !

                    Hà nội , 27 / 4 / 2012
                        HOÀNG GIANG



               GIỌT TRĂNG


Có bao giờ bạn ngắm ánh trăng
Qua tàng lá đêm hè Hà nội
Có bao giờ tự thấy lòng bổi hổi
Giọt , giọt trăng trên phố nhạt nhòa lơi .

Có bao giờ bạn nghe tiếng trăng rơi
Trong tí tách giọt cà phê phố cũ
Như nhắc nhở về một miền trăng ngủ
Đậm đà đêm và loang loáng sao .

Để bây giờ tôi nghe trong đêm cao
Từng tiếng hát trăng xạc xào trong gió
Vẫn dịu êm và vẫn như để ngỏ
Giọt trăng lòng bỡ ngỡ nhẹ buông .

                    Hà nội , ngày 19 / 5 / 2012
                          HOÀNG GIANG

3 nhận xét:

AK7 nói...

Lâu lắm ko zô đọc thơ của các anh"pác".Bài Buồm và Gió đọc nghe hơi hướng của một nỗi cô đơn từ sâu thẳm.Giống như ngồi một mình nâng li rượu lên lại bâng khuâng nhớ về dĩ vãng,li rượu mãi ko cạn.
Cảm ơn pác HG.

Nặc danh nói...

Chào Hoàng Giang. Thơ hay lắm. Mình thích hình ảnh hoa sấu rụng trắng đường Phan Đình Phùng nhà mình. Cảm ơn Hoàng Giang nhé

Hoàng Giang nói...

AK7 : không phải ai cũng thông cảm được với cái cô đơn của những thằng "lính nước" nhà mình . Ngày xưa ( ôi , lại là ngày xưa ! ), mỗi chuyến tuần duyên đâu có tính được lúc về bến cũ . Mỗi thằng lính trên hạm dù biết dựa vào nhau nhưng vẫn phải tự mình "chiến đấu" mà thôi ! Dẫu sao , nỗi cô đơn ấy lại là sức mạnh cho từng con người trong phong ba , lửa đạn ... để chiến đấu và ... trở về .
Cái chất thơ của mấy thằng lính biển là ở chỗ ấy (không biết Đạo trố có cái "chất thơ" ấy không ?). Mấy lời tâm sự không hết ý , hẹn gặp hàn huyên !