Thứ Sáu, 7 tháng 6, 2013

Khúc tự sự mùa hè


Tôi chỉ hay lãng đãng nhớ những mùa hè xưa , các bạn rỗi rãi đọc vài vần cho vui !

TÌNH KHÚC MÙA HÈ

Phượng cháy hết mình
                    buông cánh trong nhạc ve
Ta xòe tay nâng ,
                    đặt cánh phượng bên hè
Mai mốt tạnh lửa lòng ,
                    thuyền thơ chìm bến cạn
Ngọn bút son nào tiễn ta về hư không !

                    ***
Bảng lảng cánh buồm xoải gió trên sông
Hỏi cầu Long biên , tìm nhành phượng thắm
Chạnh chút tình thơ ngày xưa xa vắng
Cánh hoa hạ nào rụng trong chơi vơi
Đắm đuối hồn thơ ai bổi hổi
Chỉ ta ngẩn ngơ lòng ,
                    ngát dư hương để bối rối tình .

Sen nhà ai nở sớm lúc bình minh
Đẩy nghiêng dáng đôi hàng liễu tuyết
Gương nước Hồ Tây lững lờ mắt biếc
Cho ta nhớ nhung về một thuở mải mê
Cánh én ngày xưa , sao bay mãi không về !

Tiếng sấm rì rầm chân mây chiều mùa hạ
Có nhắn gì cho ai , cho ta !
Ràn rạt cơn mưa phiêu du hối hả
Có giọt nào viết trên lá khúc tình xa !
Đau đáu chờ mong , thổn thức mộng hồn hoa .

Phượng thắm rơi rơi , ru lòng khách du ca
Điệu tơ ngân nga , mây trắng nhạt nhòa
Nắng vẫn đỏ đốt cháy vầng phượng vĩ
Dư quang nào thắp sáng ngọn thơ ta
Hay tô hồng cánh sen ,
                    tiễn tâm linh về cõi Kiết Già !

                    ***
Ta lặng lẽ dấn bước sâu vào hạ
Dưới làn cánh hoa rơi
                    cho mẩy tròn hạt mùa sau
Thương nhớ ấy xin tạ đời nghiệt ngã
Nhịp bước hoa phai tàn ,
                    hồn thơ ta phiêu lãng về đâu ?!

                              Hà nội , tháng 6 / 2013
                                   HOÀNG GIANG

12 nhận xét:

NA nói...

Có thể tác giả đã đi qua nhiều mùa hè trong cánh phượng rực đỏ với tiếng ve rộn ràng, nên mùa hè Quí-tỵ này lại lặng lẽ dấn bước mà đầu vẫn ngoái lại, hình như có cái gì bị đánh rơi không tìm lại được.

Chúng em thấy khúc tự sự hay dù không thấy bóng dáng người tình ái, nhưng chắc bạn bè sẽ tìm thấy nhiều điều được chia sẻ.

Unknown nói...

KHÚC DU CA MÙA HẠ
Cháy hết mình, buông rơi hồng mặt đất
Khép lại Thời hoa đỏ xa xôi...
Tuổi thơ ơi dữ dội một thời
Ta về đâu ?
Khi lửa lòng đã nguội.

thuyền thơ
bối rối...
bến thơ....

Cầu Long Biên mờ nhạt trong mưa
Lảng bảng sương và cánh buồm lẻ bóng
Gợi tình thơ trong miền xa vắng
Cánh Phượng rụng vào nỗi nhớ chơi vơi...

Có phải hoa cũng luyến nhớ một thời ?
Chưa cháy hết khát khao với nắng hè bốc lửa ?
Hay ký ức một thời chưa tắt nổi ?
Cháy không nguôi trong khuôn ngực mùa thu ?

Sen đã tàn, ve cũng bặt tiếng ru
Đôi hàng liễu mơ màng chìm giấc ngủ
Xanh nước hồ Tây như mắt ai quyến rũ
Cánh én xưa mải miết chốn nơi nào ?

Mưa đã về, sấm khắc khoải trên cao
Muôn giọt viết khúc tình xa trên lá
Ràn rạt phiêu du miên man hối hả
Nhớ mong
hội ngộ...
bến tiêu Tương...

Tiếng mưa hoa lời ru mấy đoạn đường
Phượng hồng đất và trời cao mây trắng
Nắng nhạt nhòa trên con đường vắng
Hoa rơi rơi xao xác khúc tự tình...

Cánh sen hồng hay cõi tâm linh
Hiện hữu trong ta niềm yêu trong sáng
Nghiệt ngã nào cũng đổ vào quên lãng
Để hồn thơ phiêu lãng quay về...

HOÀNG GIANG nói...

Ai bảo nguội- khúc du ca bối rối?
Lửa ngày nào- có bao giờ tắt đâu em!
Vẫn trong anh
những chiều Hạ triền miên
dáng Phượng đỏ, của một thời hoa đỏ
Em ở đâu? những ngày gian khổ đó
để hôm nay xuất hiện bất ngờ
dịu dàng những vần thơ
cho những tâm hồn lính cứng đơ
bỗng dạt dạt tình yêu lay động.
Em
hãy là sóng
đổ vào chiều mộng mơ
em
hãy là thơ
của lòng anh
em nhé!

Hoàng Giang nói...


NA :
Tuổi thơ ai chở đầy nghiệt ngã
Đốt cháy lòng một thuở tình xa
Xin gửi lại đôi vần vào Hạ
Vào lòng người cho vơi tình ta !

Không ngoái lại mà nghe hồn nhắc mãi
Hạt nào mẩy tròn mà không rụng cánh hoa
Cay đắng ấy chỉ dành đời dầu dãi
Biết yêu thương qua những nhạt nhòa !

NA nói...

Tuổi thơ em cũng có tình yêu
với chàng lính thủy, bên sông Gianh in bóng,
đã để để lại trong em - xao động
những phút giây mê mẩn, run run!!!

Hoàng Giang nói...


...
Xin cảm ơn bạn HOÀNG GIANG nào đó
Viết đôi vần hồi đáp Đặng Phương Mai
Ý nhắn nhủ đẹp như vầng phượng đỏ
Tôi cứ muốn tình Hè lưu luyến mãi , đừng phai .
Xin phép dừng ...
Bởi tim tôi cứ nhói , nhói hoài !

Hoàng Giang nói...


NA :
Cảm ơn bạn đã từng yêu lính thủy
Và thật vui : chưa hóa đá vì yêu !
Ngọn lửa sống trong tim cao quí
Biết yêu và còn biết dâng hiến cho đời !
Cái nghiệt ngã kiếp người thà gánh chịu
Nỗi đau thành thơ , lòng nhẹ lướt chơi vơi .

NA nói...

ỐI anh ơi!
vì cảm động, cái run run chưa nói hết
Nhớ ngày nào tầu anh ghé bến sông Gianh!
chạy vòng quanh
như gà mắc tóc
chú lính thủy học việc
mặt non như chú nhóc
thấy lũ chúng em bỗng đôi mắt sáng ngời!!!
kỷ niệm xưa
còn mãi anh ơi!
Đêm Nguyệt tận đôi tay anh hối hả
em ngả ngiêng, say đắm mối ân tình
em thấy đời rực sáng, rung rinh
phút giây ấy! hè hè! anh có nhớ?

Unknown nói...
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Hoàng Giang nói...


Phương Mai :
Bạn đọc lại đi ! Thơ tôi không hề " thoát tục " . Cảnh sắc đời thường chỉ cần nâng một chút tình thường để thành vần , thành điệu và dấu vào đó " một chút hồn thi sĩ " cho thành thơ , vậy thôi ! Bạn đọc kỹ sẽ thấy " cái " tôi dấu yêu gửi vào trong những vần thơ ấy !
Chúc bạn vui với những ý thơ hay !

Hoàng Giang nói...


NA :
Là khi nào bạn khóc : Ối anh ơi !
Hay bạn muốn " chôn " thơ tôi Vào Hạ ?
Cũng phải thôi , thơ gì mà buồn quá !
Đánh mất tình " lính thủy " của Em .

Hồi ấy nàng vưỡn còn "tem"
Cái đêm Nguyệt tận êm đềm sông Gianh
Tay ai lại ngỡ tay anh
Chưa hôn lại đắng ân tình một mai
" Nợ tình chưa trả cho ai
Khối tình mang xuống Tuyền đài chưa tan " .

NA nói...

Khối tình ai! đêm ấy Nguyệt tàn
Trăng lơ lửng soi hàng tre gầy guộc
dấu thu xưa trong vai sờn áo bạc
tim ai phập phồng đập gấp nhịp đầu tiên???

Anh của ngày xưa, đời lính năm tiền
không đủ mua tặng em lọ nước hoa Ỷ Lan nhỏ bé?
đến bây giờ anh đã qua bao Bể
đã đủ xiền mua nó chưa anh!

Đến bây giờ còn nói chuyện "tem"
em nghe như chuyện Tái ông kia mất ngựa.
Em bây giờ cháu con như rứa
nghe chuyện 'tem' suýt nữa sặc ra mâm.

thôi anh ạ, kỷ niệm ngày xuân
nhắc lại tý cho vui tình cũ.
Anh có về Đà Nẵng
nhớ qua bến sông Gianh
Đò vẫn đợi chờ anh
ân tình cũ loanh quanh
để đón chờ anh đấy. hu hu!