Thứ Hai, 21 tháng 12, 2009

Hà Nội nhìn từ nhà quê .

                                      
 
                                             Ngôi nhà tạm
Tôi thường có ý nghĩ “thương” Hà Nội, nhất là khi ra đường. Thành phố gì mà chen chúc, nhem nhếch, vứt rác ra đường, đang đi gặp người quen đứng lại nói chuyện cản trở giao thông... đều hồn nhiên. Quê quá. Đúng là quê chứ gì, người đô thị mà ai cũng “có ngón chân cái còn dính bùn”, nói như nhà văn Nguyễn Khải. Nghĩ vậy rồi tìm hiểu thêm, càng tâm đắc với những “khái quát” của riêng mình và chả phải của mình.
Như là tại Thủ đô, nơi phải có cỡ hai ba triệu người ngoại tỉnh đang đổ về, cơ cấu dân cư đã bị phá vỡ, kèm theo đó là sự mất ổn định các giá trị, nền nếp. Hai quá trình thành thị hoá nông thôn, nông thôn hoá thành thị cứ tồn tại song song, “tranh đấu” với nhau; một người trở nên “thanh lịch” thì lại thêm hai ba người về nhà không đóng cửa, ăn nói mở đài cứ oang oang.
Như là vì hình thành từ những làng nghề nên quá trình đô thị hoá của Hà Nội bị chậm, không như Sài Gòn. Hà Nội như một cái làng lớn, anh thợ trẻ nào nghĩ ra mẫu hàng nào mới, dễ bị ông trưởng họ, trưởng phường mắng là không tôn trọng truyền thống, qua mặt các tiên sư lắm, thế là trí sáng tạo nhụt đi, không dám hướng về cái mới nữa.
Như là…, như thế nghĩa là cái tuổi một đô thị không nói hết được trình độ đô thị hoá của nó.
Nghĩ thế và viết ra, tất nhiên có cả “luận điểm” rằng Hà Nội mạnh mẽ, phong phú, đứng làm tinh hoa văn hoá, giáo dục cho cả nước là còn do có bao người tài từ tứ xứ tụ về. Thành phố tiếp nhận, sàng lọc, nâng cao lên rồi lan toả ảnh hưởng đi nơi khác. Về đây, con người ta trở nên lịch duyệt, phát huy được cái ưu điểm trong mình, gột rửa những thiên kiến thiển cận, hẹp hòi kiểu trong luỹ tre làng, chỉ biết “chào cờ xã ta”. Những anh đồ, “lều”, “lán” thơ đã chả trở nên vĩ đại nếu không tắm táp trong không gian văn hoá Thăng Long. Nhưng dù thế nào, về Kẻ Chợ, trong bao năm qua, đâu phải chỉ tinh hoa, mà cả cặn bã, khôn mống chứ, nó làm nên cái chất tiểu thị dân trong tôi, trong anh, người nấy người nọ. Không thể không viết ra rằng nhiều tập người ở tỉnh lên bản năng sinh tồn quá mạnh, tạo ra một không gian sống thuần tuý thực tế. Không hài hước, không hề mơ mộng, mà tràn đầy sinh lực, khát vọng quyền lực, họ pha vào cộng đồng những quan hệ cục bộ kiểu phe giáp, coi đó như ngôi nhà tạm, thuần tuý làm phương tiện chứ chả yêu thương gì. Hà Nội giầu truyền thống, đúng quá, nhưng cũng không ít lần ngoảnh đi trước những con người mới, những cơ hội đổi mới...
Đọc những bài viết của tôi, có người bảo đúng nhưng nghiệt ngã, buồn bã quá. Có người chỉ nhìn chả nói, ra điều “thành phố này của riêng mình anh đấy a?”. Vẫn biết Thủ đô được bồi đắp cả nghìn năm nay bằng những người tài từ tứ xứ đến, cô đọng lại thành tinh hoa, nhưng không thể không viết ra những “nhận thức trái chiều” trên. Và mỗi Tết đến, được hưởng cái thú đi bộ trong thành phố tinh tươm, vắng lặng (người ngoại tỉnh về cả rồi mà), cứ ước ao cái nơi mình trú ngụ nó cứ như thế này mãi.
Gần chỗ tôi ở có gia đình từ Bắc Giang về trú, nguyên cả nhà. Họ để ruộng lại cho người nội tộc cấy, thu hái chút đỉnh, bảo những tiền thuỷ lợi, bảo vệ thực vật, đóng góp làm đường làng, quỹ khuyến học khuyến tài, nuôi văn nghệ... nặng quá, chỉ đủ ăn chứ chả tương lai gì. Ra đây cày đường nhựa, dù chỉ là bốc hàng theo chuyến, thuê xích lô chở người nhưng khá hơn, chỉ về lúc giỗ tết thôi. Rồi một hôm họ kêu ầm lên rằng cái dự án lấy đất ở nhà tính cả đền bù với hỗ trợ trên chỉ trả 30 triệu đồng một sào, quá bằng cướp không. Nông dân không có đất thì chết chứ còn gì, con gái chỉ có nước đi làm đĩ... Thế là tranh đấu, những đám đông đến trụ sở công quyền đứng cả ngày, can trường, kiên trì đến lúc được giải quyết. Hể hả, thoả mãn được vài năm, lại thấy vợ chồng nhà ấy ước giá có dự án lấy đất nữa, để lại được đền bù. Nghĩa là nghĩ đúng kiểu “chân đất mắt toét” gì cũng muốn, muốn gì cũng chỉ là cái trước mắt. Cái nhà ấy bao năm nay chỉ độc làm thuê, chả cất mình lên nổi.
Lại nhà khác, những nhà khác, về thị thành đã sẵn nong né, có họ mạc làm to để được nhờ. Ban đầu khiêm nhường, rón rén, chắc chân, phất lên rồi thì “vi tính” hẳn, vặn loa tra tấn cả con ngõ hẹp.
Những cảnh người quê, những phận người quê ra tỉnh, hình như rất khác nhau, “đi lên” hay “đi ngang” mỗi ông mỗi kiểu. Nó làm tôi rối tinh khi muốn “phát triển óc quan sát”. Lâu rồi chả có bom đạn để ta lại sơ tán với đi bộ đội đóng nhà dân, thật khó biết “chân dung” nông thôn với “đội quân chủ lực” hôm nay ra thế nào.
Rồi tôi về quê, bỗng nhiên về, cái chốn mình hằng ghi trong trích ngang trích dọc nhưng chả biết nó màu hồng hay tím, hình tròn hay chữ nhật. Là bởi vì ý thích du lịch, khám phá trỗi dậy trong cái vỏ hiếu hạnh với quê nhà, về để thắp hương mộ các cụ, để biết cái ao cha ông mình đã bì bõm ra sao... Mới cưỡi ngựa xem hoa, thè lưỡi ra “nếm” vị quê, đã thấy bao nhiêu quan sát, nhận xét, chiêm nghiệm rất không giống cái cũ của mình. Đâm ra ngổn ngang quá.


                      Dòng sông trong mát
Quê tôi thuần nông, còn giữ được khá nguyên vẹn cái hình ảnh làng truyền thống. Không còn tường chình mái lá, những ngôi nhà xây khiêm nhường vẫn núp dưới bóng cây xanh rợp. Những mít, na lúc lỉu, kiến bò quanh quẩn trên cành. Ngoài đồng đỗ, lạc trồng cạnh cây lúa, lách chách tiếng vịt đàn rỉa gốc, ông lão thảnh thơi vung cây gậy buộc lá chuối. Cấu trúc đình - đền – chùa còn nguyên vẹn. Nhìn lá cờ hội phấp phới đầu mái đao cong vút lên, tôi nhớ đến anh bạn phó nháy, hắn phàn nàn nông thôn giờ khó kiếm được góc máy nào không bị vướng dây điện với nhà mái bằng quá. Khi tôi bảo thế cậu có “đi” được trong những “toa lét” có thúng gio để rắc xuống không, hắn già giọng: “Nhìn theo quan điểm ấy thì chết!”
Cảnh thế là đẹp, là êm ả rồi, để ta có thể tĩnh tâm với những “suy tư” thơ mộng. Thế mà gặp họ hàng, người làng, bước chân vào từng căn nhà, cảm giác về ngôi làng bình dị, an ổn của mình cứ bong ra, thay vào là sự lo lắng, thậm chí thấy bất trắc.
Nhà nào cũng toàn người già, trẻ con. Đàn ông đàn ang đi tiệt, ra phố làm thợ xây, xe ôm, lâu lâu có thể thành thợ chính hoặc đủ tiền thầu “công trình”. Bà chị họ tôi trông cháu, tết thảm, ngày được hai nghìn bạc, thịt không dám ăn. Cột nhà dán mảnh giấy ghi ba chục ngày giỗ trong năm, lo đủ ngần ấy cái là bạc mặt ra rồi. Tội nghiệp, tôi không tả nổi nét mặt bà lão sáu chục khi nhận món quà trị giá ba cốc bia chưa có cái gắp của thằng em “rơi từ trên trời xuống”. Lại một bà chị khác, quý hoá chân tình, kể tình đầu các cụ bên tôi tử tế thế nào, nhưng chả dám giữ khách ở lại ăn trong khung cảnh quá nhếch nhác.
Đất không nuôi nổi người, nói thế là quá. Nhưng chỉ cho đủ ăn, chứ không thoả mãn đợc những giấc mơ ngày càng phức tạp, cao vời. Thế nên nhà nào cũng trống hơ hoác. Phụ nữ “kiêm nhiệm” hết, từ cầy bừa đến xấp mặt cắm cây lúa, được cái đã có đôi ủng cao quá đầu gối tha hồ lội bùn không sợ mảnh sành, đỉa với thuốc bảo vệ thực vật độc hại. Kể cũng lạ, đôi ủng cao su tiện lợi, hơn hai chục nghìn mà cũng phải “Made in China”. Các bà làm việc nặng nhọc, mới ngoài ba mươi đã nhầu nát, da đen, dáng cứng cỏi, chả được túng tắng ném quả tình như mợ nhà tôi ngoài sàn nhẩy. Và vừa phun thuốc sâu về nhà chả tắm gội đã vạch áo cho con bú là làm sao...
Khá nhất làng là Khị. Ngoài bẩy mươi, ông cứ một mực gọi tôi là chú cho đúng tôn ti. Nhà xây ba tầng rìa làng, trần đắp phào tô xanh đỏ, có bức cuốn thư chạm chữ nho gì gì mà cả tôi và Khị đều không đọc nổi. Nhưng tường chưa trát, những ô cửa trống hốc, mái lợp tạm tôn ốt Nam, khách ngự trên chiếu khai mù vì “xa lông cha mua được”. Giữa tiếng trẻ u ơ, tiếng tivi vặn to hết cỡ, cố gắng lắm tôi mới thủng được gia cảnh. Rằng cậu con trai, ngoài ba mươi, đi kéo cưa lừa xẻ trên ngược. Chúng đẻ hai con vịt giời, cay lắm, tính tiếp nữa nhưng phải làm kinh tế trước đã. Vợ nó chạy dăm chục triệu được xuất ô sin ở Đài Loan, đi bốn năm mang ba trăm triệu về xây nhà, mới được cái xác mà chưa có ruột, bèn tốn bẩy chục triệu để sang Đài thêm lần nữa. Tiền con trai đem về, nuôi bố mẹ và con chả hết bao nhiêu, nhưng xây được khu mộ tổ tổ bố, oách cũng nhất làng rồi. Khị tự tin giữ tôi lại ăn cơm. Nhng tôi chả, sợ rằng rượu vào lại hỏi ông có phải thằng con lên trên ấy làm lâm tặc, và vợ nó, mới hai sáu, liệu đi ô sin có thoát khỏi tay ông chủ... Cái sự từng trải thị dân lắm lúc tưởng ra những nhiễu sự rất khốn nạn.
Tôi định ở quê thêm mấy ngày. Khung cảnh thanh bình, tiếng chim, câu kể rủm rỉm của bà lão tám mơi níu giữ ghê lắm. Nhưng cùng với nấy là bao thứ nhiêu khê. Đi đường với anh trưởng họ, chào ông cụ thì ấy đừng, nó còn là cháu mình, gặp anh giáo trẻ định xưng hô lối bằng vai thì bị mắng té tát vì “đứng về bên bà ngoại vợ tôi thì bố cậu phải gọi tôi là anh kia”... Khổ quá, bố tôi mà còn sống, về làng chắc cũng mắc cái tội vô lễ hay khiêm nhường chả phải lối. Muốn sang bà chị họ nghe chuyện thì phải đáo nhà này, nhà kia trước đã, không bị chửi thối ra ngay. Những quan hệ rằng rịt trong ngôi làng nhỏ bé như cái màng nhầy, ngăn không cho ta được là ta, mà trước hết phải là một thành viên của cộng đồng đã. Thế là “trần văn tút”. Anh trưởng họ rất tiếc, hỏi bao giờ lại về, tôi không hẹn được.
Còn một cảm giác kinh khủng, chả dám phô to. Sao mà ở làng trông ai cũng bé nhỏ, mặt mũi chậm chạp? Hay là vì cái thói “ta về ta tắm ao ta”, vợ chồng gần máu nhau quá mà đâm phản động về sinh lý?
*
Quê ta làm sao ấy nhỉ, vừa thương lại vừa tội. Những ý nghĩ mới ngổn ngang trong đầu khi tôi trở lại đô thị. Nó làm cho tôi khoan dung hơn, bớt dị ứng với những thói tật quê mùa bị áp đặt bấy lâu nay. Những ông xe ôm, tôi thấy thật can trường khi phải xa hơi vợ, suốt ngày tranh đấu trên đường mà không thể cậy làng cậy họ. Đứa trẻ đánh giầy đã ba lần bị “nhặt” trả về địa phương vào các dịp lễ lớn, mấy hôm sau lại “vũ như cẫn”, tôi thấy gan góc lắm. Và may mắn làm sao, những cô ô sin được tha hồ mặc áo hở lưng chả sợ mắng, những sinh viên ra trường trường kì bám trụ đợi cơ may. Thời chiến tranh, nhà nhà đổ về quê tránh bom đạn, tưới tắm tấm lòng nhân ái rộng lớn của những bầm, bủ. Giờ đây, theo chiều ngược lại, Hà Nội như dòng sông lớn, sông Mẹ bao dung, ai cũng xuống tắm được. Thành phố, vì thế lấm láp, tẹp nhẹp, luộm thuộm hơn, nhưng đã như cái đầu tầu kéo kẻ quê đi lên. Hồng hộc, nặng nhọc, nó giải phóng được cho bao người khỏi những tủn mủn, chật hẹp của nếp sống sau luỹ tre làng. “Ta về ta tắm ao ta” mãi cũng tức là đóng cửa, bảo thủ chứ gì.
Nghĩ đại thể là thế. Phải khoan thứ, nhìn mọi nhẽ theo đại sự , đừng chấp nê cái lặt vặt theo đòi hỏi của mình, tôi tự nhủ. Nhưng sáng nay ra đường gặp ông xe ôm “đến từ Yên Bái” hỏi đường rồi phóng thẳng, chả cảm ơn cảm huệ, thì lại bừng bực. ối giời ơi, thế thì cái thằng tôi nghiệt ngã trước đây với cái thằng tôi rộng lượng bây giờ, đứa nào đúng đây…

Trần Chiến -k3 2007

(minh họa: www.vnisone.com)

21 nhận xét:

Nặc danh nói...

Đúng giọng nhà bác TC, rõ là tay Long tay Cọp, văn một nhát lại võ một nhát, thiên hạ đọc xong cứ nửa mừng nửa lo ... hề hề.
HCQuang

TC nói...

HCQ: tớ cứ góp cái bối rối ngập ngừng của mình vào như thế. Ko hướng dẫn, giáo huấn, vì tớ cũng phải làm công (việc ấy) ăn lương hàng ngày rồi.
Tất nhiên ông có thể bảo nói cái ngập ngừng này mà không khẳng định cái kia cũng là bầy tỏ thái độ rồi. Nhưng ta cứ chơi kiểu dùng dằng chắc được lâu hơn...

Nặc danh nói...

@TC:Mình muốn nói về "dòng sông trong mát" của cậu.Nó hay vì làm ta liên tưởng tới nhiều diều.Người ta hay nói tới"nền văn minh lúa nước", cội nguồn của văn minh Việt.Biết bao dời nay, những Bầm những Bủ "răng den mắt toét"ấy dã sinh ra chung ta với nhũng dặc tính chả giông ai:tự do tới mức "thiên nhiên"(cứ nhìn cách di lai của ng HN thì rõ),bên cạnh cái rụt rè tự ti...lại là chiều hướng cực doan khác :coi trời bằng vung, bất chấp tất...Thế nhưng lăn sâu dưới những "tiểu tiết" dó là một SỨC MẠNH SINH TỒN ghê gớm,làm cho dân tộc ta vượt qua bao cơn binh lửa tôn tai cho tới hôm nay.Cái sức sống vĩ dại quât cương ấy nếu dc các bâc "phụ mẫu chi dân" khơi gợi nuôi dưỡng va dạy dỗ chu dáo thì VN ta chắc dã tiến xa ....

THD-K3

TC nói...

HĐ: sinh tồn thì mạnh quá rồi. "Hoa hay héo cỏ thường tươi", nhưng để vươn tới đỉnh cao thì "cỏ" thường rất chi hồn nhiên, bất cần, cù nhầy. Cậu có kính phục được đạo Mẫu, là đạo bản địa của người Việt ko? Nó cứ sặc sỡ, lốm đốm... Còn Nho Phật Đạo, Mác rước vào thì cần gì để lại, những cái khác trong hệ thống xin mời ra ngoài
Cậu động đến đề tài lớn kinh khủng!

Nặc danh nói...

... Chúng ta sống đàng hoàng, trung thực, ngay thẳng, nhưng nhiều khi cách hành xử hơi "cậu" thiếu hẳn chất nhẫn nhịn, láu cá, thậm chí gian manh ... Và về cá tính, sống tập thể từ bé, chúng ta rất thiếu sự cực đoan, mà cực đoan lại đẻ ra cả cái quái đản lẫn thiên tài ...
Chả hiểu tôi đọc được câu này ở mô.
HCQuang

Nặc danh nói...

TC:"Dề tài lớn kinh khủng"- đúng, mình trăn trở mãi về nó .Từ khi đọc đc mấy bài chuyên khảo về huyền sử VIỆT,mình suy ngẫm nhiều về sức sống dân tôc .Cả dải đất rộng lớn từ nam sông Hoàng hà trở về dén Giao-chỉ của BÁCHVIET ta,trong suốt 5000 năm qua đã bị bọn Hán-Mông gặm hết chỉ còn mỗi Viêtnam thôi ,cả ngàn năm nay chúng ko sao khuất phuc nổi.Dó quả là 1 kì tích ko thể tưởng tương đc .Nó đã thức tỉnh trong ta biết bao diều:cảm fuc cha ông ngàn dời,biết ơn hồn thiêng sông núi dã trao cho ta sức mạnh và lòng tự hào dám hùng cứ 1 phương...
Cho dến hôm nay thế sự dặt ra cho bất cứ ai biết suy nghĩ 1 chut biết bao suy tư lo lắng.Dã tâm của kẻ thù truyên kiếp đã rõ:trên biển nó mạnh thế nào(xem băng video no bắn thẳng vào những chiến sĩ ta trên đảo Gạcma 1988),căn cứ hải quân Tam á,bauxit,atopo của Lào....tất cả dêu cho thấy nguy cơ lớn lắm, dáng lo ngại lắm.Phải chăng dân tôc ta lai fair đứng trước 1 phen "chồn ngựa đá"?.Phải chăng lịch sử lại chọn ta làm điểm tựa?Nếu quả thật dó là kiếp nạn của cả dân tôc thì cho con xin 1 điều ước rằng ĐẤT MẸ THIÊNG LIÊNG sẽ lại sinh THÁNH ,sẵn sàng:
..."Đánh cho chúng chích luân bất phản,đánh cho chúng phiến giáp bất hoàn..."

Tình nhiều ý cũng nhiều mong cùng AE chia sẻ

THD-K3

Chien Tran nói...

Tớ nghĩ thế hệ con mình chưa đến nỗi lại phải làm "điểm tựa". TQ đang rất cần ổn định thực hiện những chiến lược của Đặng, vướng vào chiến tranh - nhất là vn - là sa lầy. Nó cứ bắt nạt kiểu sờ mũi làm bố, thế thôi
mà sử ta cứ 200 năm mới phải làm điểm tựa một lần. đấy là tính sử phong kiến

Nặc danh nói...

@TC:Có thể cậu nói đúng:đời con mình thì chưa.Nhưng vấn đề ở chỗ nó đang "cài thế" nên mình fai tỉnh.
Tiện đây tui cũng nói thêm cho rõ:anh em ta ai cũng có 1 thời ăn cơm người ta măc áo ng ta,ko nhớ điều này chẳng hóa là loài cầm thú.Nhưng đó là cơm là áo ng dân lành TQ mà ta luôn yêu quí và kính trọng.Con với những kẻ lòng lang dạ sói thi lại khác.....
À mà này,ta đang mua tàu ngầm máy bay là "đúng hướng" đấy nhỉ"?Nếu có yêu cầu fai tiết kiệm thì câu nhớ ủng hộ chuyển từ bia hơi thịt chó sang rượu đế lac rang thui nhé.
Keke 200 năm cơ mà còn kịp chán.

THD-K3

Nặc danh nói...

À quên,HCQ, cậu nói đúng , ta ko có cực đoan.Nhưng đó là chuyên khác.Riêng về "rượu" và 1 vài "khoản đặc biệt" ....thì K nào chẳng có "quới nhân"!


THD-K3

Nặc danh nói...

Chào đ/c THD-K3.
Đ/c trích dẫn câu nớ và nói là của tui thì ... OAI cho bầy tui quá, vì thực ra tôi chỉ trích đăng câu của "bá tánh" thôi.
HCQuang

Nặc danh nói...

Em thưa:
Nếu công bằng thì phải nói rằng : ĐCSTQ nợ nhân dân VN một món lớn lắm. Trong thời kỳ CMVH ,xã hội TQ đảo lộn vì đấu đá nội bộ,chinh quyền địa phương hầu như mất hiệu lực về mặt an ninh chính trị,trật tự XH.Thế mà người Tân cương có nổi loạn như bây giờ đâu. Vì sao vậy? Vì lúc đó người Mỹ đang bị kẹt cứng ở VN không còn hơi sức nữa để triển khai 'diễn biến hòa bình' ổ THĐL dù cho đấy là cơ hội có một không hai để Mỹ có thể ra đòn nặng với ĐCSTQ.
'cá lớn nuốt cá bé' là qui luật 'để mạnh loại yếu',đấu tranh sinh tồn mà,nhờ nó mới có cái gọi là 'tiến hoá'.Phải chấp nhận và chơi với nó thôi. Nguy cơ thì đương nhiên phải cẩn thận chuẩn bị đề phòng và khi cần ra đòn lanh lẹ và trúng,chứ không nên để nó thành ám ảnh.Vì thằng ph.B to con nó bắt được cái thóp 'nỗi ám ảnh ph.B' của thằng bé con hơn-là mình,thì thỉnh thoảng nó tuyên này tuyên nọ trọc ngoáy cho mình hốt ha hốt hoảng là cười đểu mình là tự đắc trên cơ.
Ngày trước hạm đội Mỹ vào biển Đông mà ta còn đánh tay bo,'biển trời cuả ta đâu có phải ao nhà cuả chúng',lúc đó chẳng thấy lo lắng gì cả.Còn bây chừ,dù cho đã qua bao nhiêu năm rồi,tầu thuyền của ai đã dám so được với hạm đội 7 chửa?
Ở đời nắn gân nhau cũng để xem giò cẳng,hãi thì tấn tới,không thì ai vẫn ở chỗ đó chẳng mất gì.Như trong bóng đá,đội nào lôi được đối thủ nhanh chậm theo mình thì đội đó chiếm thượng phong.
Mấy nhời hồ đồ ,mong 'các pác phủ chính'.
Kính.

tualinh nói...

@TC: Dân làng Hành thiện quê tôi-các bà- ra Hà nội chuyên nghề mua bán ve chai giấy vụn.Có người biết hỏi người làng khoa bảng mà cũng làm nghề này à.Trả lời : làm chứ ạ, vì lộc các cụ ăn hết cả rồi.
Bố tôi lúc còn sống,thường dặn con gái nếu có người làng đến mua giấy, cho được thì cho, còn không bán rẻ cho người ta.
Đọc bài này mới chợt nhận ra ở tầm nhìn vĩ mô cái bụng mình từ trước tới giờ chật hẹp quá:thành phố phải biết ơn và trả ơn thôn quê mới phải.
Ở vi mô 2 cáí thằng tôi của cậu đều đúng cả.Cái thằng tôi của tôi cũng vậy. Chẳng gì ta cũng là dân thành thị mà.

Chien Tran nói...

TL: đúng sai, vĩ mô vi mô gì thì nó cũng rứa rồi. Ta sống mâu thuẫn với chính bản thân nhiều khi mệt, nhưng còn hơn những thằng luôn đơn giản hoá cuộc sống. Trong một chừng mực nào đấy, nó đẩy đến duy ý chí
Ko ngờ là các bà Hành Thiện lại có cái nghề ve chai giấy vụn. HN mình biết chỉ có dân Triều Khúc làm việc này
hôm nọ nói chuyện "dâu Phương Để rể Hành Thiện". Còn một câu nữa thấy làng Phương Để vợ mình cũng chành choẹ lắm, thấy người ta bảo "Hành Thiện thiên (nghìn) khoa bảng" thì đối lại "Phương Để bát vạn (tám vạn) lang (thầy thuốc)"

tualinh nói...

@TC: hình như làng nào 'có tiếng' một tí thì người dân ở đó cũng hơi 'đáo để' hơn chỗ khác một tí thì phải.

Nặc danh nói...

Tôi tính chắc là 2 tên TC ,TL đang dắt tay nhau "bước" vào giới công công .Chà! tưởng tương mà xem :TC thì vẽ mặt kiểu "thằng Tễu ", vừa múa vừa đọc thơ cho các phi tần nghe còn TL thì giả làm ngựa cho các em "nhong nhong "- lạnh lưng quá nhể TL .
Chỉ sợ 2 ông tương này ko giữ đc mình lại rủ mọi ng chơi trò "lao ái" như truyện Tàu thì tru zdi như chơi đấy nha! Keke !

THD-K3

tualinh nói...

@HĐ: Hà hà,tưởng tượng hay đấy, tiếc là ấy chỉ là ..tưởng tượng.Tôi sợ TC đòi đổi vai đó.Trong cảnh ông phân, ngựa on-line (ấm chứ không lạnh lưng đâu nhé),còn Tễu thì ở ngoài, out-line.cười nói mà héo trong lòng đấy. hè hè.Ông tưởng thì tưởng cho chót,tôi thấy: một lão đứng ngoài xem trò ,Cha ấy thèm nhỏ dãi nuốt nước bọt ừng ực,thương quá,nuốt như thế thì mai thế nào cũng viêm họng mất thôi.

Chien Tran nói...

Công công tôi đứng chỗ đèn đỏ thấy một mợ xe ga mặc váy, bắp chân có vết bỏng bô. Trời lạnh mặc thế viêm họng mất thôi - đứng than thầm

tualinh nói...

@TC: Sao ông đa cảm thế? Rõ khéo,Vơ vào mà lo lại còn than thầm nữa chứ! người ta đeo khẩu trang '2 lớp',dù cho gió thốc đi nữa, còn lâu họng mới viêm được.

hadongtran nói...

Ke ke TL : Khẩu trang "2 lớp", có phải thỉnh thoảng còn thêu "đăng-ten" nữa ko nhỉ?
Còn cái loại "nhiều lớp" mà Bình "ngọn" hay bán - phải rùi gọi là "bỉm" ấy có đc liêt vào danh muc " khẩu trang " của cậu ko ? Loại này mươi ,15 năm nữa trong bọn minh khối đứa phải "đeo " đây - nghĩ mà "sầu "!

tualinh nói...

@HĐ: Đang nói đến người ta,sao đã vội liên hệ vào mình? Bi quan quá thể. Chưa ngắm hoa mà đã nghĩ tới lúc nó tàn thì 'cái đẹp' chết hết. Tệ hơn nữa 'thảm trạng hoá' chủ thể thưởng thức! Huhu,quả là không tài nào thoát ra được.

tualinh nói...

@AMK3: Bài đã đăng 8/2007?