Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2009

Thơ Trung Việt


Tôi yêu Hà nội của tôi


…Lần đầu tiên biết yêu, ngã tư Hai Bà Trưng hẹn gặp
Cây rụng lá như tim mình hồi hộp
Bao mùa qua hoa phượng đỏ học trò
Sau 30 năm vẫn nhớ ngã tư xưa…
(??...1973) …
Những gác xép bộn bề hy vọng
Những đầu hồi bóng nắng nhấp nhô
Những ngôi đình xưa có tự bao giờ
Nét thơ đượm trên vòm cong mái cổ
Mỗi ngõ nhỏ giấu một lời tâm sự
Có tấm tình nào ta mắc nợ Cha Ông…
(Bằng Việt - Trở lại trái tim mình)

Tặng các Bạn tôi_____________________________________

Văn miếu,Tháp Rùa,Trấn Võ, Ngọc Sơn…tôi đã đi qua
Đã lang thang ba mươi sáu phố phường,
đã say ngắm chiều tím Hồ Tây
đã chìm trong không khí hội hè mà trang nghiêm.
Phủ Tây hồ, rằm tháng Giêng vẫn tràn không khí Tết
Còn bao phố phường, bao Miếu mạo,
danh lam tôi chưa đi hết
Nhưng tôi yêu Hà Nội theo cách của mình.Hà nội của tôi.

**

Hà nội trong tôi
là những con đường Hoa phượng đỏ ngày xưa
Nơi tôi đã tung tăng đến trường,
và vui vẻ trở về nhà khi tan lớp
Nơi tôi đã thấy Em lần đầu, đã yêu,
đã làm bài thơ đầu tiên vụng về
mà cháy bỏng Niềm khao khát
Nơi tôi đã cùng các Bạn lên đường vào trường Trỗi
- Những ngày Quân ngũ đầu tiên.

**

Ôi Hà nội của tôi những năm tháng đi xa
Da diết trong lòng Nỗi nhớ
Trái tim trẻ trung say những vần thơ ai
“ Tôi trở lại những bờ đường ngày xưa.
Cây già trắng lá.”
Mỗi lần vội vã trở về là “Trở lại Trái tim mình.” (*)
Hà nội càng rộng lớn và sầm uất hơn nhiều,
Nhưng tôi yêu Hà nội của Ngày xưa
Khi Kẻ Bưởi còn là vùng ngoại ô thanh vắng
Những đêm đạp xe về đơn vị,
qua Liễu Giai, vẫn còn ruộng lúa,
còn một hồ sen hương bay thoang thoảng
Những sớm tinh mơ, phố phường chỉ có xe đạp chen vai
và tiếng chuông tàu điện leng keng
Ôi những âm thanh quen thuộc, yên bình
Của Cuộc sống giản đơn của chúng ta
Của Hà nội những ngày đẹp đẽ và xa xôi ấy.

**

Cao ốc nào đã mọc lên nơi ngôi nhà Tuổi thơ của tôi
Con đường Mùa Thu đẹp như tranh
giờ ồn ào, xô bồ, tấp nập.
Những mảng tường xưa cũ rêu phong,
đầy Kỉ niệm ngày nào đã thay bằng
những cửa hàng, Kiốt.
Tôi yêu Hà nội trầm lặng của tôi,
dù hình bóng đã khác rồi…

**

Hà Nội ngày càng to đẹp hơn,
nhưng tôi yêu Hà Nội 36 phố phường
Hà Nội Bé nhỏ và Yên tĩnh của tôi.
Nơi có những con đường dưới hàng cây lá vàng Mùa thu
Nơi tôi và Em cùng chờ một chuyến xe trên bến đợi.
Đôi mắt ta đã gặp nhau
Tôi như bay trong Mơ, và Em cười bối rối
Còn Tình yêu lặng thầm của tôi
đã hoá thành bao nhiêu những trang Thơ
say đắm nồng nàn mà chẳng dám trao Em..

**

Hôm nay… Em đã ở nơi xa.
Những trang Thơ dạt trôi về đâu ?
Và Tình yêu không còn trong Trái tim tôi
Chỉ còn lại một chút buồn vấn vương
từ những giọt nắng Mùa thu năm ấy
Chỉ nặng thêm một chút tình trong tim tôi yêu Hà Nội
Chỉ thấy yêu Hà Nội hơn
Hà Nội bao đổi thay
Hà nội của tôi
Hà Nội chẳng có Em.

**

Năm tháng qua đi…
Và hôm nay, tuổi Tri thiên mệnh đã qua,
tôi nhẹ bước trên phố phường Hà Nội của mình.
Bao thăng trầm đã qua, giờ tôi cảm thấy gì trong tim ?
Yên tĩnh và thanh thản
Bão tố, muộn phiền đã ở phía sau,
hay Hiểm nguy nào còn chờ phía trước?
Nhưng hôm nay nhớ lại Những ngày qua
Tôi mỉm cười, lòng cảm thấy Yên bình.
Tôi sẽ giữ Lòng Dũng cảm và sự Thanh thản
Bình yên kia, theo suốt Cuộc hành trình.
Sẽ bình thản đương đầu với những
Thử thách còn chờ Phía trước.
Những ngày này tôi càng yêu các Bạn tôi,
muốn san sẻ Niềm Hạnh phúc.
Những ngày này tôi càng say
Tình yêu Hà nội của mình…

**
Tôi còn yêu Hà Nội của mình vì những lẽ gì?
…Một quán nhỏ bên đường quen,
những đêm khuya nào cùng Bạn bè tôi vẫn đến
Những ngõ phố dẫn đến nhà các Bạn tôi,
nay đã thành Kỉ niệm…
Và tôi yêu những quán đêm…những ngõ nhỏ này như
yêu Hà Nội của tôi, như Bạn yêu Hà Nội của mình.
Và tôi yêu Hà nội của tôi.



KST 8/6/2000

9 nhận xét:

Nặc danh nói...

Đọc và nhớ Bạn, một thời ở Trỗi và một thời cùng VKTQS.

XN.

Tran Ha Dong nói...

Không cầu kì và hào nhoáng, thơ DTV như bữa cơm của người lính . Nó bình dị, nôc mạc thôi và hơn nữa ko tránh khỏi có những "hạt sạn",nhưng với những cựu chiến binh chúng ta , nó vẫn thân thương và "ngon" chán !

TranKienQuoc nói...

Cảm ơn anh Tuấn Linh đã post bài lên để anh em Trỗi đọc và nhớ tới 1 người bạn chân thành, tài ba, hóm hỉnh sớm ra đi.
Cảm ơn anh Tuấn Linh đã gửi tập thơ của Trung Việt cho BBT SRTKL tập 3!

TranKienQuoc nói...

KST = Kĩ sư truởng. Chữ viết tắt của tác giả ở nhiều bài viết từ ngày ở ĐHKTQS. Đúng không anh Linh?

Tualinh nói...

@TKQ: Đúng đấy.Trong một số bài thơ của TV còn có chữ 'TC'nữa=Thống chế. Gốc tích của chữ 'KST' và 'TC' có liên quan đến tính lãng mạn thời tuổi trẻ và với một người bạn.Có khi HĐ tbiết sự tích này đấy.
Tôi nghĩ TV làm thơ vì sự thôi thúc của nội tâm muốn giãi bầy,chia sẻ cảm xúc với bạn bè, hoàn toàn không phải để đăng đàn.Nếu đọc mà thấy như được gợi nhớ như XN thì AE mình tin chắc là TV mãn nguyện lắm,như thế Việt vẫn như còn ở đâu đây.

Tran Ha Dong nói...

_-Có ng ban rỉ tai tui : mày " bình " vậy liệu có thỏa dáng? ko khéo thành " hạ thâp " thơ TV ?
_Ko, ko fair vậy :
1)TV ko fair là nhà thơ chuyên nghiệp . Dó chỉlà "tiếng lòng",chỉ là sự chia sẻ .Nên những "hạt sạn" nếu có thì cũng là diều khó tránh !
2)" Anh di anh nhớ quê nhà
Nhớ canh rau muống nhớ cà dầm tương"
Những bữa cơm "thuần Việt" mẹ nấu ấy dã ngàn dời nay nuôi dưỡng cốt cách và tâm hồn dân tộc . Ở dây tui chỉ muốn nói tới 2 chữ ÂN TÌNH.
3)Nếu có những cái gọi la "dặc sản" ở dời này , khi có diều kiện thi cũng nên nếm cho biết, và chỉ vây thui .Còn quá lạm dụng quá "nghiện" thì nên nhớ 1 diều là trong dó có "bùa mê thuốc lú " dó .

Vài lời chấp nhặt xin AE chỉ giáo!

tualinh nói...

@HĐ : đúng quá hai chữ 'ÂN TÌNH'! Thơ TV không thấp không cao,nó ở chỗ TRÁI TIM.

Nặc danh nói...

hay qua .

HữuThành.Nguyễn nói...

Tôi với Trung Việt có thời gian làm việc cùng tầng nhà khoảng 5-6 năm cho đến khi tôi rời ra dân sự 1983. Quan hệ không thân, không sơ, có cảm giác trong con mắt Trung Việt tôi là một thằng bạn chưa trưởng thành. Tôi thích Trung Việt vì lòng chân thành, thẳng thắn, đa cảm qua sự nhận biết. Thỉnh thoảng được nghe vài lời tâm sự, được đọc vài mẩu thơ ngắn ở dưới luôn có chữ ký hình xương cá có đầu có mắt hẳn hoi. Tôi vốn là người không cảm thơ.
Lạ một điều, khi đó nói chuyện kỷ niệm Trỗi thì Trung Việt lại có vẻ không thích thú. Có thể ký ức xa chưa trở lại và nhạt nhòa trước những biến động của thời chưa "tri thiên mệnh".