Thứ Tư, 4 tháng 2, 2009

Lẻ tẻ mấy ngày xuân HN


Đúng ngày táo lên trời, tôi bay ra HN họp Cty cuối năm. Năm nào cũng vậy, toàn vào đúng những ngày cuối cùng của năm cũ. Tranh thủ lượn Bờ Hồ để cảm nhận không khí tết Hà Nội. May cho tôi dịp này HN không quá lạnh nhưng cũng đủ lạnh để nhớ lại cảm xúc xưa - thời trẻ con khi xuân về trên phố.

 
Những cánh đào hiếm hoi sau mùa nước lớn.
 
Đôi bạn trẻ tranh thủ sắc xuân làm ngoại cảnh
Chút dư âm 'Đường Hoa HN'
Hà Nội cổ kính, thanh lịch...
và văn hiến!
song...nếu nhìn từ bên trong!
 
 
Trưa cùng thưởng thức đặc sản 'cờ tây' với Thắng Tàu, Hoàng Sơn (K3) ở quán Hải xồm.
************ 

Buổi chiều, trong khi đang họp thì nhận được phone của TQ Uttroi mời dự tất niên tại Cafe Phố. Đúng 21h, dự tổng kết Cty xong, chạy ra CFP thì cuộc vui đã vào đoạn cuối. Tranh thủ chộp một vài kiểu để chứng tỏ mình cũng có được tham gia buổi tất niên vui vẻ cùng nhóm bạn xấu .
Nhị vị Tổng Quản - hai đại gia của các bờ lờ thành đạt nhất! Nhìn là biết liền.
Ai cũng có phần - bưởi từ trang trại của TQ Bantroi. 
Ai cũng tranh nói...
....chỉ có cán bộ truyền thông K7 trầm ngâm.
  
 
HB luôn cổ vũ cho đố vui...lần này là "đố múi này chua hay ngọt?
Bưởi ai nấy giữ...HH Phân vân không biết quả của mình đi đằng nào?
VH: Bà chị không giấu đi là thằng em lấy (bưởi) đó!
  
VTM: Eh hè, quít cho ăn sả láng...đừng có động vào bưởi của chị.
  
Đúng thế, quít nhiều vô tư...
 
Hình này....
 
và hình này nữa...thôi, để TN và VHP tự còm men
 
Vị trí của chủ nhà là ở đầu bàn để kịp thời chăm sóc...(VH có vẻ hơi thờ ơ :) hay là amk3 không biết "chộp"
 
Nhóm các Madams ...trong số này, ai không phải cô Trỗi nhỉ ?
 
Và cả đây nữa...có vẻ như K9 :)
  
Bạn thấy đấy, buổi gặp nhau cuối năm thật vui vẻ đầm ấm! Cứ coi các smiles trên đây là biết!
   Chạy tới Cafe phố sau khi phải dự tổng kết Cty với toàn vodka chai lớn. Tới cuối buổi gặp mặt tất niên này tôi đã lơ mơ. Hình chộp được thì còn y nguyên cả như vốn có, chỉ có các còm mem thì do cái trí nhớ lơ mơ của tôi mách. Vậy có chỗ nào không phải, mong các bạn bỏ qua cho. :D

Thứ Bảy, 24 tháng 1, 2009

Chúc một năm mới an lành.




 
Chúc tất cả các bạn Trỗi gần xa một năm mới 
AN LÀNH - MAY MẮN!


Thứ Năm, 22 tháng 1, 2009

Thăm bạn

Lại một người bạn K3 nữa ra đi! năm nay là một năm đại hạn với k3 nói chung và với gia đình Hữu Hoàng nói riêng. Nghe tin bạn mất khi đang công tác ở HN, hôm nay tôi đến nhà bạn để thắp nhang trên bàn thờ bạn và chia buồn với gia đình. Nhà chỉ có cô con dâu ở nhà, mọi người đều đã đi ra ngoài hết. Bàn thờ đơn sơ - chỉ còn lại vòng hoa của Quận ủy Q3 và Z751- đơn vị cũ của Hoàng. Tháng 5, sau khi từ HN vào, Hoàng đã phải nhập viện do các triệu chứng của bệnh gan. Bác sỹ điều trị khi đó đã cho rằng thời gian chỉ còn chừng 1 tháng rưỡi...Tuy nhiên gia đình và bản thân Hoàng vẫn kiên trì chạy chữa, chống chọi với bệnh tật. Đã có những lúc bệnh tình ổn định, màu da chuyển từ vàng sang hồng. Tại buổi gặp mặt nhân 40 năm quân ngũ của K3 vào tháng 8 vừa qua, Hoàng cũng đã có mặt cùng anh em vui vẻ. Vậy mà giờ đây, người bạn hồn nhiên vô tư của chúng tôi đã đi xa. Xin chân thành chia buồn cùng gia đình bạn Hữu Hoàng!


 
Ghi hình bạn tại buổi gặp mặt K3 nhân dịp kỷ niệm 40 năm quân ngũ.

Thứ Bảy, 17 tháng 1, 2009

Đám cưới con Phùng Tuấn Sinh ở SG.

Sau đám cưới Hải Phòng, ngày 9/1 vừa qua nhà Phùng tuấn Sinh và nhà sui gia đã tổ chức trọng thể lể cưới cho con gái tại White Palace - HCMC.
Mời xem

Thứ Năm, 8 tháng 1, 2009

22/12 ở "Cây Sứ"

Như thông lệ, ngày thành lập QDNDVN năm nay, Quốc Dũng mời chiêu đãi đám sĩ quan hưu trí - Trỗii k3.
 
Khi tôi mò tới thì đã có mặt ông bạn Chủ trì kiêm Chủ chi Q Dũng, rồi Kỳ Nghĩa, M. Chính, Dũng cố và nhân vật của bài này là Bình ngọng, Why Bình ngọng? vâng, vì sao Bình ngọng? mời các bạn xem tiếp.
  
Ở nhà hàng Hoa Sứ, phần đông khách là quân nhân hoặc cựu quân nhân và Truyền thống của nhà hàng là giao lưu ca hát. Hôm nay lại là ngày QĐND nên các cô (cựu) văn công mặc quân phục tới từng bàn mời thực khách - phần lớn cũng là quân nhân hoặc cựu QN cùng tham gia văn nghệ.
  
Q Dũng phân công ngay Bình ngọng - là tên có năng lực nhất và vốn có tiếng hay hát, hát hay thời trường Trỗi phải tham gia để không hổ danh lính Trỗi! - Quyết định này của Q Dũng được AE nhất trí liền, tuy nhiên Bình ngọng còn "cành cao" không thèm ca với các ca sỹ mặc áo lính - chỉ "khích lệ"  các cô này bằng cách lên tặng hoa ...Rồi thời cơ cũng đến khi ca sỹ Ái Xuân lên sân khấu. Bình ngọng cũng ôm Mic nhảy lên ngay, cùng Ái Xuân ca bài tủ về quê hương mình. Mời các bạn xem clip dưới đây cùa đôi Bình ngọng - Ái Xuân:
Song ca "Quảng Bình quê ta ơi!" một sáng tác của Hoàng Vân do bạn Trỗi K3 Bình ngọng và Ca sỹ, nghệ sỹ ưu tú Ái Xuân biểu diễn.
Cuối cùng là tiết mục của đội kèn địa phương với những khúc quân hành hoành tráng.

Thứ Bảy, 27 tháng 12, 2008

VŨ KHÍ HẠT NHÂN TRÊN THẾ GIỚI

Các loại vũ khí hạt nhân chiến lược cơ bản :
Bom nguyên tử (Bom A)
Bom khinh khí (Bom H)
Bom Neutron (Bom N)
Bom Phản vật chất : đang được thử nghiệm. Tuy không thuộc vào loại vũ khí hạt nhân, nhưng hiệu quả gấp nhiều lần bom N.
5 cường quốc hạt nhân : được quyền có vũ khí hạt nhân
Mỹ – Nga – Pháp – Anh - Trung Quốc
Số lượng hiện có :

Mỹ : hơn 12.000 đơn vị vũ khí hạt nhân chiến lược
Nga : khoảng 12.000 đơn vị vũ khí hạt nhân chiến lược
Pháp : khoảng 350 đơn vị vũ khí hạt nhân chiến lược
Anh : vài trăm đơn vị vũ khí hạt nhân chiến lược
Trung quốc : hơn 100 đơn vị vũ khí hạt nhân chiến lược
3 nước có vũ khí hạt nhân : tuy không được quyền, nhưng được “lờ” đi và được “mặc nhiên” công nhận
Ấn Độ – Parkistan – Israel

Số lượng hiện có :
Ấn Độ : một vài quả bom hạt nhân
Pakistan
: khoảng 50 đơn vị vũ khí hạt nhân chiến lược
Israel
: khoảng hơn 150 đơn vị vũ khí hạt nhân chiến lược
Ngoài ra Ukraina còn sở hữu 1 quả bom hạt nhân sót lại của Liên Xô cũ do việc bàn giao không rõ ràng sau “Chiến tranh lạnh”
10 nước đủ khả năng có trong thời gian ngắn :
Canada – Na Uy – Thụy Điển – Bỉ – Thụy Sĩ – Tây Ban Nha – Hungaria – CH Séc – Slovakia – Litva
2 nước đã nghiên cứu thành công :
Nhật – Hàn Quốc
6 nước có thể đang thực hiện :
Brasil – ArgentinaIran – Ôxtralia – Nam Phi – Triều Tiên - Siry
Chỉ có Iran và Triều Tiên bị chỉ trích

Tổng cộng hiện có khoảng 25.000 đơn vị vũ khí hạt nhân chiến lược trên toàn TG có sức công phá tương đương khoảng 2,5 đến 3 triệu kiloton thuốc nổ TNT, đủ để phá hủy hoàn toàn 180 lần diện tích toàn bộ trái đất này, chưa kể đến sự ảnh hưởng của phóng xạ ngay tức thì và cho tương lai.

Thứ Năm, 25 tháng 12, 2008

Chim gõ kiến?

Trong sân cơ quan có một cây đa lớn. Tuy nằm ỗ trung tâm thành phố,nhưng trên cây đa cổ thụ này có đủ các loài sinh vật sống. Chỉ nghe âm thanh, ta cũng có thể biết vể sự tồn tại của các chúng sinh trên cây này. Có lẽ chỉ thiếu tiếng vượn hú...còn thì có đủ các âm thanh mà khi ta bé, sống ở Đại Từ từng nghe. Tắc kè điểm tiếng chính xác như đồng hồ, các loài chim thì rộn ràng đủ thứ tiếng kêu, hót. Hàng ngày đi làm , lúc căng thẳng tôi hay ra cái ban công kề với cây đa để hít thở, nghe tiếng chim kêu. Khoản chim chóc tôi dốt đặc, gần đây mới được mở mang tý chút qua các bài về chim (HN -SG) của bác TM. Tuy nhiên mấy chú chim tôi thấy được ở đây thật chẳng giống với những mô tả đã đọc qua trên BL bạn trỗi, trừ con chim sáo quá quen thuộc rồi. Hôm nay, tôi phát hiện ra một chú em lạ, màu khá sặc sỡ. Qua hành vi của nó tôi đoán đây là một chú gõ kiến, thậm chí có thể nghe tiếng gõ cộp cộp của chiếc mỏ to gõ lên thân cây. Tôi đoán vậy, nhưng cũng không chắc lắm nên lấy máy ảnh chộp 1 vài bức để các chuyên gia thẩm định. Chỉ chạy quãng vài chục mét ra tới cổng 240 Pasteur, bạn lại hòa mình vào dòng thác xe cộ, khói bụi, hối hả...và quên hẳn trong đó, trên cây đa già có một chú gõ kiến mũ đỏ, khăn đỏ vẫn cần mẫn gõ cộc, cộc, cộc...

Thứ Hai, 22 tháng 12, 2008

TINH KHÔI

Nhân ngày 22/12 sắp đến, đọc blog thấy nhiều bạn kể lại vài chuyện vui buồn đời lính, tôi bỗng nhớ lại chuyện này. Trước đây có lẽ nó thuộc dạng “mật” (về cả nghĩa đen và bóng). Nay lại thuộc dạng … chẳng có gì (!) Chỉ là kể lại cho vui. Ai xem đừng cười.

* *

Sau ngày giải phóng miền Nam ít lâu, bọn Pôn Pốt bất ngờ đánh chiếm một đảo của ta ở cực Nam. Chúng tàn sát hết số dân Việt bấy nay ở đó, quăng xác xuống biển phi tang (chuyện này khi ấy chỉ phổ biến hẹp trong các đơn vị hải quân vùng 4 và vùng 5 duyên hải. Ai nghe cũng sôi sục lắm)). Ta điều một đơn vị hải quân đánh bộ ra chiếm lại đảo. Trận đánh ác liệt mà nhanh gọn. Bọn địch bị tiêu diệt, nhưng vẫn còn một số chạy thoát, tản mác trong rừng. Lệnh trên là phải nhanh chóng củng cố trận địa phòng ngự và truy quét cho kỳ hết bọn tàn quân…Sự kiện này ngày ấy, vì nhiều lý do, đài báo hai bên đều không đưa tin (coi như “ai làm nấy chịu” không liên quan chi đến nhà nước hai bên cả).

Khi ấy , tôi là một sĩ quan trẻ, được giao nhiệm vụ dẫn một tốp lính lên đảo để lập ngay mạng thông tin và đài quan sát biển. Tốp lính này đa phần là nam, nhưng cũng có hai cô gái chuyên ngành kỹ thuật. Đảo nhỏ, nhưng cũng có núi cao, rừng rậm, ghềnh đá hiểm trở và còn cả kẻ địch đang rình rập (Bọn tàn quân trong rừng và tàu địch lởn vởn ngoài khơi định tái chiếm). Vậy nên các nhóm công tác đều phải luôn trong tư thế sẵn sàng. Sau một ngày làm việc quần quật (khuôn vác gỗ, đá, lắp đặt khí tài…) chúng tôi tạm nghỉ bên bìa rừng. Mọi người tranh thủ nấu cơm, tắm giặt. Qui định là : Đi đâu cũng đều phải có từ ba người trở lên, cùng vũ khí. Nấu xong cơm, hai cô gái (được anh em gọi đùa là “hai người đẹp nhất đảo”) đến xin phép tôi để đi …tắm. Phiền nỗi, họ chí có hai người và cũng chưa biết đường ra suối. Mọi người “phân công” tôi đi cùng (với cái lý : Chỉ huy đi cùng là “chắc ăn” nhất, khỏi có chuyện gì “lôi thôi” (!)) Từ chối không xong, tay dao, tay súng tôi dẫn hai cô ra suối. Vừa đi, tôi vừa chặt cây làm dấu, dặn dò cẩn thận:

– Lát nữa các cô cứ theo vết dao chém này mà về. Có chuyện gì thì nổ súng báo động.

Đến một đoạn suối bằng phẳng, có nhiều hoa rừng rất đẹp, tôi định quay lui, thì cả hai cô gái đều trợn tròn mắt lên :

– Cơ mà… Chúng em sợ lắm… Đang tắm… nhỡ ai đến thì…

– Hôm qua đổ bộ tấn công các cô xông xáo lắm mà – Tôi cự lại - Sao giờ lại nhát thế ?

– Khi ấy khác. Bây giờ… khác – Một cô lý sự – Mà chính anh đã ra lệnh là đi đâu cũng phải có từ ba người trở lên và súng đạn phải luôn sẵn sàng cơ mà.

Tôi đưa khẩu tiểu liên AK và con dao rừng (thực ra là một thanh gươm Miên sắc lẻm) cho họ. Hai cô nhìn nhau… Tôi rút khẩu “rulo” chiến lợi phẩm lận sau lưng ra tính đưa nốt. Nhưng cả hai cô đều lắc quầy quậy :

– Sáng nay ta vừa chạm súng với bọn tàn quân. Chắc chúng vẫn còn rình rập đâu đây ! Chúng em đang… tắm, dù có súng đại bác cũng thua.

Tôi đâm ra bối rối không biết xử lý thế nào “tình huống ngoài dự kiến “ này :

– Thật rắc rối. Thế thì khỏi tắm. Về ! – Tôi quát.

Hai cô ngơ ngác nhìn nhau, rồi một cô ấp úng như sắp khóc :

– Là… là… chúng em… nhờ thủ trưởng… gác dùm cho chúng em… tắm.

Đến thế là … cùng. Tôi đỏ mặt… Lúc này họ mới dùng đến cái danh “thủ trưởng” (nghĩa là nhắc khéo đến trách nhiệm của mình)(!) khiến tôi chợt nhớ lại hôm lên đường, chính ủy có dặn riêng tôi :

– Vì yêu cầu nhiệm vụ mà phải cử hai cô này đi, chứ cũng… lo lắm. Đã chiến đấu thì sẽ có thương vong. Nhưng nếu mấy cô này có “làm sao” thì cậu đừng có mà … về gặp tớ.

Nghĩa là nhiệm vụ này cũng rất rõ ràng, tôi đành lẳng lặng bước ra xa và quay mặt đi :

– Vậy thì… nhanh lên ! Năm phút thôi đấy.

Được lời như cởi tấm lòng, cả hai cô gái chạy ào đi ngay.

– Anh cứ đứng… xa xa là được – Một cô khúc khích nói vọng ra từ sau bụi cây – Miễn là…

– Không được. Anh phải đứng… gần gần lại, và quan sát thật kỹ, lỡ có… gì thì… – Cô kia cãi lại ngay (làm như “thủ trưởng” chỉ là cục đá vậy, chứ không phải là một gã… đàn ông chính cống).

Họ cứ “chí chóe” như vậy cho đến khi có tiếng nước suối vang lên bì bõm. Mắt tôi nhìn thẳng đăm đăm (chẳng biết có ai chứng giám cho không (?)) Nhận ra “trọng trách” của mình, lại có phần tự hào vì được cả hai “người đẹp nhất đảo” tin cậy đến vậy, nên tôi nhấc khẩu tiểu liên và lên đạn cái “rẹc”, khiến hai cô gái thất thanh :

– Sao vậy?

– Có địch… hả anh ?

– Không… Không! Yên tâm đi. Đã có… anh – Mắt tôi vẫn nhìn chăm chăm ra mé rừng.

Lát sau, bỗng chân tôi buốt nhói, nhảy dựng lên ngay. Hóa ra tôi vừa lỡ đạp phải một ổ kiến rừng. Lũ kiến vừa to vừa hung dữ. Chúng xông ra ào ạt và ngoác miệng cắn bất cứ thứ gì. Không thể dùng súng để “nói chuyện phải quấy” với chúng, tôi đành tháo lui lên một gò đất cao. Thật bất ngờ, từ đây tôi có thể quan sát toàn bộ vùng vịnh rất đẹp trước đảo (và cũng là nơi duy nhất tàu thuyền có thể ra vào). Từ đây, nếu đặt hỏa lực mạnh, còn có thể khống chế được cả con đường độc đạo từ biển lên rừng… Thật là một “điểm cao chiến lược”. Đặt đài quan sát ở đây thì còn gì bằng! Thế mà cả ngày nay tôi cứ loay hoay tìm mãi chưa ra. Tôi thầm rủa bọn lính Pôn Pốt ngu xuẩn, không biết khống chế ngay điểm cao này, nên khi quân ta ập vào, chúng đã không kịp trở tay… Tôi thận trọng nhìn quanh, tính toán ước lượng từng khoảng cách một để về báo cáo. Tay vung dao phạt bớt mấy cành cây che khuất. Và thật bất ngờ! Tôi bỗng sững sờ : Ngay dưới kia không xa, nơi dòng suối êm đềm tuôn chảy là hai “tòa thiên nhiên” của “hai người đẹp nhất đảo” ngời ngời hiện lên giữa làn nước trong xanh, với sức sống tràn đầy, làn da ngần trắng…

Tôi như bị… thôi miên (!) Bạn thử hình dung : Với một chàng trai mới ngoài 20 tuổi, rất nhạy cảm, đang hừng hực xông pha, thì đó quả là một sự khám phá, một thế giới… tinh khôi! Súng, dao, rơi ra từ lúc nào, tôi tựa vào một thân cây, mê hoặc, thở ra nặng nhọc… Giữa cái thời hơi hướng chiến trận vẫn còn hầm hập, ai cũng gươm súng lăm lăm, máu xung sát bốc cao ngùn ngụt, thế mà lại có lúc tất cả bỗng nhiên ắng đi, mơ màng. Như không hề có trận kịch chiến hôm qua. Như không hề có kẻ thù rình rập. Như tất cả chỉ còn lại có chừng ấy thôi : Trời xanh, suối biếc, cây rừng và nét duyên con gái hồn nhiên… Lát sau, tôi giật mình, nhặt vội súng, dao lên; nhắm nghiền mắt lại, lảo đảo quay đi, lòng mông lung tự trách mình nhiều lắm. Tôi nằm vật ra bãi cỏ, mở mắt nhìn lên bầu trời cao rộng thắm xanh… Bỗng một mối lo âu ráo hoảnh đột ngột dâng lên : Nếu bọn tàn quân địch bất ngờ xuất hiện thì sao ? Rất có thể lắm chứ ! Chúng chỉ quanh quẩn đâu đây thôi… Nếu vậy thì cả cái “thế giới tinh khôi” mà tôi vừa cảm nhận đến run rẩy ấy sẽ tan tành, vỡ vụn ! Mà hình như suy cho cùng, ta cầm súng đi lang thang đây đó bấy nay, cũng chỉ để giữ gìn cho sự tinh khôi này. Tôi bật ngay dậy như một chú gấu sau cơn say mật, lầm lì xách súng tiến lại phía điểm cao : “Phải trấn ngay nơi ấy, không vì bất cứ điều gì mà…”. Đúng lúc đó hai cô gái đã rẽ lá rừng bước ra trong bộ quân phục bạc màu còn loang nước. Ánh mắt họ lấp lánh đầy vẻ tinh nghịch và luôn miệng cám ơn tôi (chắc họ vẫn nghĩ rằng tôi luôn là một “thủ trưởng”… mẫu mực (!)).

Tôi đỏ mặt quay đi, giả bộ càu nhàu :

– Lâu thế, đói lắm rồi đây.

Lặng lẽ xách súng lùi lại phía sau và không đáp lại lời cám ơn của hai cô gái, tôi mỉm cười thầm nghĩ : “Chà, không biết là ai phải cám ơn ai đây?!”. Quả có hơi mông lung một chút. Biết sao được! Nhưng suy cho cùng cũng chỉ tại cái lũ… kiến rừng hung hãn mà thôi./,

CHÍ THỌ (K3)

Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2008

Thầy Lực triển lãm Tranh tại TP HCM

Với chủ đề " Sắc màu cuộc sông", Thày Phạm Lực ngày hôm nay đã khai trương triển lãm tranh của mình lần thứ 2 với cùng một chủ đề. Các bạn trỗi được thày ưu ái mời tham gia buổi lễ khai mạc triển lãm lần này tại thành phố Hồ Chí Minh.
Là một cựu học sinh (ngoại khóa) của Thầy, tôi cũng cố gắng tranh thủ tới dự, cũng là dịp gặp lại thầy kể từ khi ra trường đến nay. Thật kỳ diệu là Thầy còn nhớ tôi và kỷ niệm tôi là đối tượng lôi kéo của thầy Lực và thầy Tuyến khi đó cho lớp ngoại khóa của mình. Tôi nhớ khi đó đã quyết định theo thầy Tuyến...Tuy nhiên, khi vào đời tôi cũng đạt được vài thành tựu trong lĩnh vực ca hát, vẽ vời (chỉ là hoạt động quần chúng ;)
Mời các bạn coi slide show sự kiện " Khai mạc triển lãm tranh của Thầy Phạm Lực" tại HCMC. Tôi xin lỗi trước là vẫn còn phải tạm dùng nhạc nền có sẵn do chưa có thời gian tìm hiểu cách đưa nhạc nền của mình vào một cách thuận tiện. Hình ảnh cũng không được thật tốt do quên mang máy chụp hình - phải chộp bằng điện thoại. Các tựa tranh là do tự đặt, tôi xin mạn phép thầy. Thật ra tôi có coi tựa của từng tranh, nhưng không nhớ hết nên đành phải làm vậy - các bạn thông cảm.

Thứ Bảy, 1 tháng 11, 2008

Con người chuyên nghiệp

“Chuyên nghiệp” hiện đang là cụm từ rất thịnh hành được nhiều người, nhất là các Doanh nghiệp rất thích dùng. Nhưng hiểu thế nào là chuyên nghiệp và nhất là làm sao là “con người chuyên nghiệp” thì không phải ai cũng có thể. Tôi xin kể một chuyện về “con người chuyên nghiệp” mà tôi đã gặp cách đây hơn 30 năm. Hồi đó thì tôi chưa hiểu đấy là chuyên nghiệp, nhưng nay nghĩ lại thì đúng là chỉ có người chuyên nghiệp mới làm vậy. Câu chuyện như sau :

Hồi đó, khi tôi còn học tại CHDC Đức, một lần có chuyện phải đi Berlin. Sau khi xong việc, sắp tới giờ tàu (lửa) chạy (hồi đó chưa có tàu điện – E.Bahn – như ngày nay, mà là tàu với đầu máy Diesel), tôi từ từ ra ga. Rất chắc ăn, chiếu theo vé tàu đã mua, xem bảng giờ khởi hành ở sân ga, tôi ra bến tàu (Bahnsteig), thấy tàu của mình đã đứng đó. Còn 5 phút nữa tàu chạy. Rất vừa phải. Lên tàu kiếm ngay một chỗ ngả lưng ngủ một giấc sau mấy ly bia vừa uống với thằng bạn ở Berlin. Yên chí lớn, sau khoảng 3 tiếng đồng hồ nữa sẽ về tới Dresden, nơi tôi ở, một thành phố đẹp thuộc miền Nam Đông Đức gần biên giới Tiệp Khắc.

Hành khách lên tàu ồn ào - kệ mẹ nó ! ngủ đã. Tàu bắt đầu lăn bánh – kệ mẹ nó ! đang ngủ mà. Có người lắc lắc vai tôi kêu dậy. Cái gì vậy ? – Soát vé – Đây, kiểm lẹ để tao còn ngủ. Tôi uể oải rút vé đưa ra. Xin lỗi, anh đi đâu vậy ? – Cái gì ? Dresden chứ còn đâu – Đi đâu ? Thằng cha soát vé gằn giọng hỏi lại – Vé ghi rõ Dresden rồi còn gì ? Chớ bộ mày muốn tao mua vé đi Rostock (một thành phố cảng ở miền Bắc) à ? Thật bực mình. Tôi càu nhàu vì bị phá giấc ngủ. – Thằng soát vé bỗng cười ngất, xung quanh, hành khách đang chăm chú nhìn vì tôi là thằng ngoại quốc duy nhất trong toa cũng bật cười theo. Giật mình tôi hỏi : Cái gì vậy ? Tại sao tụi mày cười ? – Đúng vậy, đây là tàu đi Rostock chớ đâu phải Dresden ! – Hả ? Tao lên tàu ở bến số… vào lúc …giờ trước lúc khởi hành đúng 5 phút mà sao lại là Rostock ? Xin tụi mày đừng đùa nữa, để tao ngủ một chút ! – Ha, ha… đám thanh niên trong toa cười rộ, còn đám già thì lắc đầu nói với thằng soát vé : Thôi, mày bỏ qua đi. Nó là ngoại quốc nên không biết …. Tôi bỗng tỉnh ngủ và hoảng thực sự : Cái gì vậy ?.... Sau một hồi nghe giải thích tôi mới biết thì ra tàu của tôi bị trễ giờ 10 phút và do vậy 3 phút trước giờ chạy theo dự kiến của tàu tôi, tàu đi Rostock mới khởi hành, mà tôi leo lên 2 phút trước đó. Thông báo có ghi trên bảng điện tại ngay bến, nhưng tại buồn ngủ quá nên tôi không chịu xem, lại thấy tàu đậu ngay đúng chỗ phải đậu thế là quên hết. Bấy giờ nhớ lại mới thấy hèn nào lúc ở sân ga tụi hành khách đứng đợi trông ngóng đông thế và nãy giờ trên tàu thấy toàn tụi nói giọng miền Bắc mà mình không để ý. Thôi chết mẹ rồi, làm sao đây ? Tàu vẫn lao vun vút về phía Bắc đã gần 1 tiếng đồng hồ. Đây lại là tàu nhanh chỉ dừng ở một vài ga chính… Tôi lắp bắp nhìn thằng soát vé : Tôi, tôi… hết tiền rồi. Nó mà bắt mua vé thì bỏ mẹ, lại còn phạt nữa chứ. Chết cái chắc. Thằng soát vé cũng lúng túng một lúc rồi nói : Thôi, đến ga tới, tàu sẽ dừng 2 phút, anh xuống đón tàu quay lại. Nói rồi nó trả tôi cái vé còn nguyên chưa bấm lỗ kiểm soát – Cám ơn ! Không thể nói gì hơn câu đó. Tôi ngồi thừ mặt ra trong sự thông cảm của hành khách cùng toa. May mà trời bắt đầu tối, nếu không cái mặt tôi chắc trông “chẳng ra cái giống gì !”

Tàu sắp đến ga tới, thằng soát vé lại tìm tôi dẫn ra gần cửa đứng đợi và nói : Tàu chỉ dừng 2 phút, anh phải xuống nhanh. Tôi đã báo với Trực ban ga rồi, họ sẽ có cách giải quyết cho anh về Dresden – Cám ơn nhiều ! Tàu dừng, cửa mở, tôi nhẩy xuống, một sĩ quan Đường sắt đã đứng đợi sẵn. Thằng soát vé nói xuống : Ông chăm sóc nó giùm tôi. Cám ơn ! – Không sao, tao sẽ giải quyết tốt ! Tàu tiếp tục lắn bánh. Tôi đứng lại trên một cái ga lẻ, sân ga chỉ có một bến tàu duy nhất. Gió thổi ào ào, lạnh buốt, trước mặt là ông già trực ga cần cái đèn pin ngoắc ngoắc : Theo tao. Tôi lúi cúi theo ổng đi vô nhà hàng ga nhỏ xíu, vắng hoe. Một bà mập ú đứng sau quầy hỏi : Bia ? – 2 bia ! Ông già nói và nhìn thấy bộ mặt miễn cưỡng của tôi, ổng nói thêm : Tao trả. Rồi ổng dắt tôi lại một cái bàn ngồi xuống hỏi : Chuyện gì xảy ra với mày vậy ? – Tôi ngượng ngùng trình bày sự việc.

- Uống miếng bia đi - Ổng nói – Mày hết tiền rồi phải không ? Tôi mở ví …, Ổng gạt đi - Mày là sinh viên ? – Tôi móc thẻ đưa ổng coi. Ổng hý hoáy ghi chép vài con số gì đó rồi trả lại - Được rồi, nửa tiếng nữa tàu sẽ tới. Uống hết thì kêu thêm – Quay sang bà mập : Tính tiền thằng nhỏ nước ngoài này cho tao nghe.

Tôi lắp bắp : Cám ơn ông. Với tôi thế là đủ rồi – Mà không đủ sao được, cũng chỉ vì mấy ly bia mà tôi bị rơi vào tình cảnh này. Ông già phẩy tay, đứng lên đi ra ngoài bỏ tôi ngồi lại một mình trong im lặng. Nhà hàng vắng lặng không có ai trừ bà mập đang lim dim ngủ gật sau quầy. Tôi vôi rút cuốn “Bảng hướng dẫn giờ tàu trên toàn quốc” lúc nào cũng thủ sẵn trong túi ra xem. Mồi điếu thuốc, nhấm nháp ly bia, tôi thử tính toán xem từ cái ga lẻ này tôi có thể đi đâu đến chỗ gần nhất có các bạn có thể giúp đỡ mình. Từ từ vì mệt và căng thẳng tính mãi không ra, tôi gục xuống ngủ lúc nào không hay….

Ông già trực ga quay lại dẫn tôi tới giao cho một xe Cảnh sát đậu sẵn trước cửa từ hồi nào đưa tôi về đồn. Tại đây tôi được vào một phòng tạm giam không khóa cửa và ngủ tạm qua đêm trên một cái giường gỗ cứng ngắt với tấm mền len y như hồi sơ tán. Sáng ra tôi được cảnh sát áp tải tới ga bàn giao cho một sĩ quan Đường sắt đi kèm về tới Dresden do đã có sự bảo lãnh của nhà trường. Sau đó, suốt mấy hơn tháng trời, tôi đã phải nai lưng ra đi “cày” cật lực để trả nợ tiền nhà trường đã mua vé và đóng phạt cho tôi đúng theo quy định. Một quy định nghặt nghèo nhưng có lẽ là hợp lý. Theo đó, thẻ sinh viên chưa đủ để giảm giá (vé sinh viên chỉ bằng 1/3 vé chính thức) mà còn cần phải có giấy của trường (Bescheinigung) ghi rõ tuyến đường sinh viên đó đi. Thứ này tôi làm gì có, vì đi nhầm tàu mà. Và cũng theo quy định, vé bán trên tàu không có giá cho sinh viên mà còn phải cộng thêm 1 Mark và bị phạt thêm tối thiểu 50% giá vé (đấy là chưa kể “dịch vụ áp tải và coi giữ tôi của cảnh sát và ngành đường sắt). Ôi thôi đủ thứ rắc rối ! Đã thế, Sứ quán còn không tha, gọi lên, gọi xuống bắt làm kiểm điểm, truy hỏi tôi đi đâu ? làm gì ? để làm mất “uy tín” của người VN tại Đức….

- Dậy, tàu đến rồi ! Tiếng gọi của ông già làm tôi giật mình. Thì ra là một giấc mơ. Trời lạnh mà mồ hôi tôi ứa ra ướt sũng áo. Tôi vội uống nốt miếng bia còn lại trong ly, xách túi chạy theo và không quên quay lại cám ơn bà mập đã chào tạm biệt, chúc tôi may mắn.

Trong chốc lát, đoàn tàu từ miến Bắc đã lao tới thắng ken két trên sân ga. Cũng vội vã như khi tới, tôi được lên một toa tàu đã mở cửa sẵn với sự đón tiếp của chính ông Trưởng tàu.

- Đây là thằng nhỏ ông đã nói ? Ông Trưởng tàu hỏi - Ừ, hãy giúp nó như có thể ! Cám ơn nhiều !- Ông già nói xong quay sang tôi : Lên lẹ đi ! Tạm biệt và mong không gặp lại mày trong tình trạng này nữa nhé – Tối bối rối cám ơn ông và lên tàu. Tàu lập tức lại lao đi trong bóng tối…

Ngay sau khi tàu rời khỏi cái ga lẻ, ông Trưởng tàu quay sang tôi lúc đó vẫn còn đứng lớ xớ đó không biết phải làm gì và đi đâu. Mà đi đâu trên con tàu khuya vắng hoe chỉ có vài ba hành khách đang ngủ khì – Rồi, mày còn bao nhiêu tiền ? - Dạ khoảng 12 Mark. Tôi dốc hết số tiền trong ví cầm ở tay đưa ông - A hà, để tao tính xem … 12 Mark … thì vừa đủ … tiền vé sinh viên từ đây về tới Oranienburg (nơi có ga xe điện nhanh – S.Bahn - của Berlin xa nhất về hướng Bắc). Tao bán cho mày một vé tới đó mày xuống đi xe điện về Ga Trung tâm rồi chuyển sang tàu lửa về Dresden bằng vé mày đã có – Ông cắt một vé đưa tôi, nhận tiền rối nói tiếp : Đó là giá vé tàu thường, còn vé tàu nhanh có thêm phụ thu (Zuschlag) 3 Mark thì tao mua giùm mày – Vừa nói, ông vừa cắt thêm vé phụ thu đưa tôi trong sự ngạc nhiên cực kỳ. Mẹ, thằng cha này có khùng không nhỉ ? Trên tàu chẳng có một ai. Hắn không nói, tôi thì chắc chắn là không rồi, việc gì hắn phải mất thêm 3 Mark. Không hiểu được !!! Nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn ngoài câu : Cám ông rất nhiều – Không có gì ! Thôi mày kiếm chỗ ngủ đi, khi nào tới tao kêu - Ổng dợm bước đi, nhưng bỗng quay lại : Chắc mày không còn tiền để đi xe điện về Ga Trung tâm. Đây, cầm lấy 1 Mark ! Ổng đưa tiền rối bước đi thẳng không thèm nghe câu cám ơn của tôi.

Từ đây trở đi thì mọi chuyện đã qua, không có gì để kể nữa. Song lúc bấy giờ tôi vô cùng ngạc nhiện về sự “điên khùng” của tụi Đức, đặc biệt là ông Trưởng tàu đã phải cố gắng suy nghĩ, tính toán vận dụng và lại còn móc tiền túi (một sự hiếm có đối với dân Đức nổi tiếng “keo kiệt”) chỉ để giải quyết cho đúng quy tắc vì một thằng nhóc nước ngoài không quen biết. Câu chuyện đọng mãi trong tôi cho tới khi tôi hiểu ra cụm từ “chuyên nghiệp” thực chất là như thế nào. Tối hôm đó tôi đã được gặp những con người chuyên nghiệp chứ không phải như những cái máy. Chất “chuyên nghiệp” của họ đã ngấm vào máu xương trở thành bản tính tự nhiên trong mọi hành động và suy nghĩ rất nguyên tắc và rất “con người” ! Đó mới là “tính chuyên nghiệp” thực thụ.

Thứ Hai, 27 tháng 10, 2008

Tiếp theo bài TSQ VN

aAMK3 đã đăng hình ngày hội này từ trên xuống, tôi xin đăng những tấm hình nhìn từ dưới lên.



"Phóng viên" TSQ NVT tác nghiệp










Xúm xít chụp hình khi TSQ NVT phát biểu







Trường ca được biểu diễn trong hội trường trống lốc








Nhưng tại đây thì ai cũng phải nghe








Quân ta chiếm 3 bàn "hoành tráng" nhất







KQ vô dự mà trốn AE ? Hay ... là người anh em chưa được biết tới?









Vui tới mức mất thẻ xe nên phải ký cam kết

TSQ Nguyễn Văn Trỗi trong TSQ Việt Nam.


Mời các bạn xem phóng sự ảnh " TSQ NVT trong TSQ VN" - Về cuộc gặp mặt các cựu thiếu sinh quân Việt Nam tại Tp HCM ngày 26/10/2008. Đây là cuộc gặp mặt của các thế hệ TSQ từ mọi miền đất nước - với không gian trải dài từ địa bàn KQ9 ở cực nam đến KQ1,2 ngày nay. Thời gian từ từ cách nay 60 năm, khi đại tướng Võ Nguyên Giáp ký sắc lệnh thống nhất các trường TSQ VN. Phóng sự này chỉ phản ánh phần nào không khí của sự kiện bằng hình ảnh, sẽ có các bài viết với số liệu và suy ngẫm đầy đủ hơn của JM và những người khác. Cá nhân tôi nghĩ, học sinh NVT cũng có những cái chung căn bản với TSQ VN và thực chất là một thành phần trong TSQ VN. Bản thân tôi tự hào về điều này.
Tiếc là không tham gia được phần hai của sự kiện - Nghe nói cũng rất vui và hoành tráng. Mong các bạn có hình góp thêm để phóng sự này đầy đủ hơn.