Bọ chống gậy lên non, xỉa ra mười mấy triệu bạc mua mật gấu, đem về ngâm rượu, quân tử phòng thân. Một hôm đạp nhằm sao quả tạ, sưng chân tím gối, Bọ lập cập lấy rượu gấu ra thoa, ngày hai chục cữ, liền liền mấy ngày mà vết sưng chỉ “xuống” có vài xăng dèm. Mả mẹ nó, mua trúng gấu móng guốc rồi, mà là bộ guốc chẵn mới tức chứ.
Cụ Đỗ Tất Lợi có bài thuốc không thua kém mật gấu bao nhiêu mà chỉ tốn có mấy chục ngàn bạc, đó là hạt gấc ngâm rượu. Riêng tôi đã 2 lần thử nghiệm thành công mỹ mãn trên cơ thể mình nên nay mới dám bẩm các Bọ:
Bước 1 – vật tư: Bọ gạ A trưởng mần xôi gấc. A trưởng nó đồ xôi là Bọ thắng rồi (tiền nếp, tiền gấc nó chịu). Xôi đổ ra dĩa, Bọ khẩn trương thu hồi hạt gấc, bóc sạch màng bao hạt gấc, rửa sạch, phơi khô, lưu kho bán thành phẩm. Hoặc chờ thực khách ăn xôi, lè hạt thì Bọ lượm (lưu ý: màng bao có hàm lượng vitamin A cực cao, ăn cũng ngon).
Bước 2 – gia công, chế biến: Rang hạt gấc cho giòn giòn (để dễ giã chứ không phải để nhằm thay đổi "tiến trình phân rã hóa lý" của hạt gấc), giã dập (để rượu dễ ngấm chứ cũng không để nhằm thay đổi "tiến trình phân rã hóa lý" của hạt gấc), rồi bỏ vô hũ/chai. Bỏ vô lưng hũ (cỡ 1/3 hay hơn chút xíu), đổ rượu 50 độ cho đầy (khoản rượu Bọ nên trả tiền).
Bước 3 – thành phẩm: Ngâm chừng 3 tháng dở lên là xài được Nếu Bọ ngâm với cồn 90 độ (cồn thực phẩm) sẽ rút thời hạn lưu kho xuống còn phân nửa.
Bước 4 – tiêu thụ: Dùng để xoa bóp vết thương (ngoại thương) hoặc nội thương, công hiệu như … thần, à quên, như mật gấu. (lưu ý: sách không nói có uống được không – mặc dù nó không độc).