NHỚ THƯƠNG KHÔN NGUÔI...
Nhà tôi 17b Tràng Thi Há Nội.
... Căn nhà nhỏ xíu ở trên hai cái nhà vệ sinh công cộng.Ấy vậy mà nhà tôi là nơi hội ngộ của mọi tầng lớp; trên là thế hệ tiền bối cách mạng bậc cha chú (bạn của cha mẹ tôi ), giữa là các đàn anh đàn chị ( bạn của anh tôi ),.dưới là lũ lau nhau ( bạn của tôi và thằng em )..
Mẹ tôi ăn nói có duyên,tính tình rộng rãi, vì thế mà ba anh em chúng tôi thoải mái rủ rê bạn bè về nhà ăn uống,thậm chí còn tá túc,ít thì vài ba bữa,nhiều thì cả tuần lễ. Đến giờ tôi vẫn thầm hỏi,không biết mẹ tôi lấy đâu ra tiền bạc,gạo củi để tiếp đãi khách của mẹ và khứa của con,vì lúc ấy là thời kì tem phiếu ngặt nghèo.
Nhà tôi,cũng từ đây mà tôi biết các cô Lan ( bác Huy ),Lan ( bác Lam ),Tích ( bác Tùng ),Trâm (bác Tạo),Quý ( bác Đắc)....
Nhà tôi,cũng từ đây mà tôi biết bọn đàn em Thắng Bình,Văn Hùng,Hòa"Tây",Triều"Cái"..
Nhà tôi, và cũng chính từ đây mà tôi biết tên,biết mặt các anh chị : Phan Tiến, Minh"Mỹ" (Hoàng Quang Minh) ,Minh Chính, Quốc Khải,Thanh Sơn,Công Dũng,Quang Giới,Đồng Thu,Kim Thành,Thanh Hà,Thu Lương,Hòa Bình...Tự nhiên nước mắt tôi trào ra,tôi biết mình xúc động khi gọi tên một vài người đã ra đi vĩnh viễn...
Tôi có rất nhiều kỉ niệm về tất cả các cô các bác,các anh các chi,và các bạn ,các em.Vui.,buồn đủ cả, chỉ tiếc rằng tôi không giỏi ngôn từ để viết cho hay.
Tôi chỉ có thể viết bằng nỗi niềm thuong nhớ của một thời đáng nhớ.
Tôi sẽ viết cho những người bạn đang còn nhớ về những người bạn đã mất.
Tôi viết với lời nguyện cầu : Hãy Sống Để Yêu Thương!Tôi nhớ có một hôm,đêm đã khuya ,cả nhà tắt đèn đi ngủ.Chợt nghe tiếng ai gọi ở dưới nhà vang lên
:"Bà Thảo ơi,bà Thảo!"
.Mẹ tôi hỏi :
"Ai đấy?"
"Sáu đây!"
"Cháu cháu cái gi giờ này" rồi bật đen mở cửa, và: :
" Trời,anh Sáu," Vâng,đấy là chú Sáu Khanh ( Nguyễn Thọ Chân, Đại sứ VN tại Liên Xô ) vừa đáp máy bay xuống là đến nhà tôi thăm mấy mẹ con của người đồng chí cũ.
Tôi nhớ cô Trường ( bác sĩ Việt Xô ) tới nhà nói chuyện với mẹ tôi cả tiếng,khi tiễn khách ra ngoài đường, mẹ tôi thấy chú Thi (Nhà văn Nguyễn Đình Thi) dắt xe đứng đợi,.Mẹ tôi hỏi "Sao anh không lên nhà ngồi chơi?" Chú Thi cười,hiền từ đáp:" Thôi,tôi đứng dưới này cho Trường biết còn về sớm ".
Tôi nhớ hồi đó,anh Minh "Mỹ" có một chiếc casset,anh mang đến cho mẹ tôi nghe mấy băng cải lương của Saigon.Chiều chủ nhật hôm đó đến lấy máy,mẹ tôi nhờ chở tôi vào trường ,tôi rất muốn mượn để "ta đây" với đám bạn nhưng không dám mở miệng.
Tôi nhớ vẻ mặt phớt lạnh,khinh khỉnh của anh Phan Tiến.Trong nhóm bạn của anh tôi,tôi ghét Phan Tiến nhất vì mỗi lần đến nhà tìm anh tôi,Phan Tiến thường hất hàm buông một câu không đầu không đũa:"Nam đâu?". Vậy mà giờ đây,sau bác ruột và cha của anh,anh là người đã giúp cho tôi có nhà cao,cửa rộng,con tôi được ăn học thành tài.
Phan Tiến ơi,em mang nặng ơn dòng tộc anh nhiều lắm,
Tôi nhớ chị Đồng Thu,mùa hè năm 1971,bố mẹ chị nghĩ mát ở Liên Xô,chị rủ tôi đến nhà ở,Đồng Thu nhỏ nhẹ,hiền lành.Nghe nói cuộc sống của chi sau này rất khổ.
Đồng Thu,cái tên gọi hay thật nhưng nghe buồn man mác,em thương chị quá Đồng Thu ơi !
Tôi cũng nhớ Võ Dũng, trước ngày vào Nam,Võ Dũng tới nhà tôi ở mấy ngày.Thường Võ Dũng ở nhà dì Bảy Huệ,nhà bác Lý Ban.Tất nhiên ở những nhà ấy sướng hon, đầy đủ tiện nghi hơn,nên khi ở nhà tôi,thấy hắn đi vệ sinh xong phải bê thau nước vào dội cầu tiêu,tôi và em tôi cứ bảo nhau :"tội nó há". Võ Dũng đẹp trai,nói chuyện vui lắm.
Và người cuối cùng tôi muốn nói là tôi nhớ mẹ tôi,chính mẹ tôi đã kết nối các mối quan hệ tình cảm này trong tôi. Mẹ tôi rất quý và thương các anh chị,thương cả những người bạn HSMN của tôi, vắng cha vắng mẹ .Chắc chắn là thế nên với đồng lương ba cọc ba đồng của mình, không quyền uy bổng lộc,mẹ tôi đã đón nhận và gắn kết tất cả lại như một GIA ĐÌNH.
14/04/2012
HNN