Thứ Sáu, 2 tháng 4, 2010

Bạn tiểu học
Ai cũng nghạc nhiên khi nghe tôi kể về những buổi họp mặt bạn tiểu học. Họ tự hỏi : làm sao có thể kết nối cảm xúc khi thời gian là một vật cản hiện hữu rõ ràng? Đôi lúc tôi cũng hoài nghi như vậy : Làm sao có thể giữ được những cảm xúc của ngày xưa khi chúng tôi chỉ học cùng nhau ba năm nhưng đã cách xa nhau đến hơn mười năm?
Thế nhưng chẳng cần gượng ép,những cảm xúc vẫn đến với chúng tôi một cách tự nhiên.Chúng tôi ngồi cùng nhau,nhắc lại những chuyện cũ xưa lơ xưa lắc,từ những buổi dự giờ,những lần cả lớp làm cô khóc, những lần bị thầy trách mắng và thậm chí bị mời xuống phòng hiệu trưởng vì không làm bài tập…Nhỏ bé hơn là những câu nói,những “kỳ tích gây chấn động” của một thành viên trong lớp hay những sự kiện đầy dấu ấn.Có kỷ niệm tất cả cùng nhớ,có kỷ niệm chỉ vài người còn lưu lại,có những chuyện chẳng ai có thể nhớ nổi…Chúng tôi cứ chia sẻ và tự giữ trong lòng một nụ cười mỉm cho những cảm xúc riêng.
Tình cảm của chúng tôi tự nhiên và sâu đậm đến nỗi khi ngồi xung quanh những người bạn tiểu học,tôi cứ ngỡ ngày hôm qua chúng tôi vẫn đang cùng học với nhau.Trong sự tiếc nuối quá khứ có sự mãn nguyện và những câu hỏi về nguồn gốc của thứ tình cảm đẹp đẽ ấy.Tôi tự giải thích cho riêng mình rằng,có lẽ những buổi học bán trú đã khiến chúng tôi gần gũi nhau đến thế.Tình cảm không chỉ bắt nguồn từ người bạn học mà cả từ những người bạn chia sẻ với nhau những bữa ăn bán trú,giấc ngủ bán trú,những nỗi sợ hãi khi phải nhổ răng…
Chia sẻ,đó là khởi nguồn của những tình cảm bền chặt nhất.

Lê Minh

3 nhận xét:

tualinh nói...

CHO TÔI XIN MỘT VÉ ĐI TUỔI THƠ

"...Đêm nay tôi bước vội khỏi nhà.
Đến ga, xếp hàng mua vé.
Lần đầu tiên trong nghìn năm,
có lẽ.
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ,
Vé hạng trung -
Người bán vé hững hờ..,
Khe khẽ đáp - Hôm nay
hết vé!..."
(thơ Robert Rojdesvensky,
Thái Bá Tân chuyển ngữ).

----------------------

"Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ...! "
Một vé trở về giấc mơ màu cổ tích
Bút mực, truyện tranh...những tiếng cười khúc khích.
Bàn có năm người và một bịch bỏng ngô.
**
Cho tôi về cái thời biết tập tô
Vẽ ông mặt trời cười hiền hiền như bố
Cột tóc hai bên lon ton chào khắp phố
Chiếc xắc xinh xinh đựng những món đồ hàng.
**
Cho tôi về chơi lại ô ăn quan
Bắn chun, ùn đẩy rồi xếp hàng vào lớp
Kéo áo bàn trên mượn bút chì, tẩy, thước...
"Mày ơi !" , xòe tay là được hạt ô mai...
**
Cho tôi xin một vé, không hai
Vé một chiều chẳng còn đường quay lại
Cho tôi về tuổi thơ tôi mãi mãi
Ngủ với trăng sao trong những giấc mơ dài...
**
Ở một nơi nào đấy xa xôi
Có thành phố như giấc mơ im ắng...
Một dòng sông lẳng lặng...
Một dòng sông nước như gương lờ trôi..
Ở một nơi nào đấy xa xôi...
Có thành phố ngày xưa,
có thành phố...
Nơi rất ấm tuổi thơ ta ở đó
Từ rất lâu...đã từ lâu..trôi qua..

Đến ga...xếp hàng mua vé...
"Lần đầu tiên trong nghìn năm,
Có lẽ...
Cho tôi xin một vé đi Tuổi thơ..."
Vé hạng trung -
Người bán vé hững hờ...
Khe khẽ đáp: "Hôm nay vé hết!"-
Biết làm sao! vé hết....Biết làm sao!

Đường tới Tuổi thơ còn biết hỏi nơi nào?
Nếu không kể đôi khi ta tới đó
Qua trí nhớ của chúng ta...từ nhỏ...
Thành phố Tuổi thơ - Thành phố truyện thần kỳ....
Cơn gió đùa tinh nghịch dẫn ta đi..

...Ôi thành phố Tuổi thơ - Bài ca ngày nhỏ...
Trái đất nhiều đường...từ thành phố Tuổi thơ Chúng tôi lớn....Đi xa....
Hãy tin và Thứ lỗi.....

Đây là những dòng thơ cuối cùng kết thúc truyện dài "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ" của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh lấy cảm hứng sáng tác từ thơ của Robert Rojdesvensky.

-----------------

'Cho tôi xin một vé,
lên con tầu về lại tuổi thơ
Trên con tầu không người soát vé,
...Và giờ khởi hành..
chẳng biết đến khi nào...'

..Trịnh Tường khe khẽ hát như thế bằng tiếng Nga, khi cả hai đứa tôi bắt đầu ngắc ngư..lúc đó đã là 12 giờ khuya,trong quán cafe Bạch dương chỉ còn lại hai thằng bạn già.
Đường Phan Đình Phùng vắng tanh, gió mùa đông bắc thổi hun hút.
Ôi,một đêm mùa đông Hà nội...

hadongtran nói...

Nếu có thể TL giúp mình mua 1 vé - hạng bét cũng đươc và tiền nong ko thành vấn đề - trỡ về tuổi thơ yêu dấu .
Lâu lăm rùi mới đươc đoc 1 bài thơ hay và xuc động đén thế .Có lẽ tất cả những gì ta có được (và mất đi)đều đã được lập trình một cách bí ẩn từ tuổi thơ? và chính bởi vậy với mỗi chúng ta tuổi thơ quan trọng va huyên diệu biết bao!

tualinh nói...

@HD: Ước gì có được một vé, tôi sẽ nhường cho anh!
Và nhất định phải quay về nhé,HD!

Khi ta bối rối không tự mình tìm được tấm vé lên con tầu trờ về tuổi thơ thì có lẽ chỉ có hy vọng duy nhất là nhờ vào những người bạn thủa ấy? Phải vậy không,trong mỗi người, không có tấm vé ấy cho mình, nhưng có thể lắm,lại có nó cho bạn?Vâng,ít nhất đó là 'tấm vé' trong tâm thức 'thương yêu'!
'...
Người bán vé hững hờ...
Khe khẽ đáp: "Hôm nay vé hết!"-
Biết làm sao! vé hết...Biết làm
sao!
...'
Phải rồi,không có vé tầu suốt thì vẫn còn một cách : ta cùng đổi lên con tầu hành trình 'tình bạn', chuyến đi này có nhiều lắm cơ may trở về tuổi thơ - dù chỉ là từng chặng?